Chương 26: (Vô Đề)

Tần Thư cảm thấy lời Tạ Lan Chi nói còn làm người ta mơ hồ hơn cả giảng viên chuyên ngành.

Tạ Lan Chi nói hắn biết hắn làm như vậy là có lý do, còn muốn hắn tiếp tục ——Excuse me, hắn phải tiếp tục làm cái gì chứ?

Tạ Lan Chi thu khiếp sợ của Tần Thư vào trong mắt.

Không chỉ có Tần Thư, hắn cũng kinh ngạc với chính mình.

Biết rõ người kia là hải vương, vậy mà vẫn muốn làm cá của hắn, người bình thường sao có thể làm được chuyện này.

Hắn tìm một cái cớ cho hành động của chính mình, Tần Thư ngoài trừ là một hải vương, ngẫu nhiên làm việc thiếu logic, tham ăn, có khi còn không giống người bình thường, thì hoàn toàn không có vấn đề gì về nhân phẩm.

Những chuyện khác tạm thời chưa làm được gì, nhưng cái thói tam tâm nhị ý nếu như cố gắng nói không chừng có thể sửa được.

Hắn để cho Tần Thư "Tiếp tục", là hy vọng hắn có thể rời khỏi biển khổ, một lần nữa quay về làm người.

Chờ Tần Thư cải tạo xong, đến lúc hắn chỉ có thể thích một người......! Chuyện khác sau này nói tiếp.

Vài phút nữa là đến thời gian đóng cổng, dì quản lý như thường lệ thúc giục những nam sinh về trễ mau về phòng.

Tạ Lan Chi hỏi: "Còn có việc gì nữa không?"

Tần Thư tỉnh táo lại, nhéo nhéo vành tai đang nóng lên của mình, "Không có việc gì."

Tạ Lan Chi nhìn cái lỗ tai trông có vẻ sờ sẽ rất sướng kia, nói: "Vậy em về đi, nghỉ ngơi sớm chút."

"À, đúng rồi!"

"Hửm?"

"Đàn anh không cần mua cho em cổ vịt với xương đòn vịt nữa," Tần Thư nói, "Một tuần ba lần quá thường xuyên, không tốt cho thân thể lắm." Cổ vịt với xương đòn vịt đều là thực phẩm tẩm ướp nhiều gia vị, nếu ăn quá nhiều, hắn lo lắng sẽ bị ung thư.

Lúc này một nam sinh xách theo đồ ăn khuya, mang dép lê đi ngang qua hai người, nghe được nửa câu sau của Tần Thư, thiếu chút nữa sặc que cay.

Tần Thư vươn tay muốn dìu hắn, "Ấy, người anh em, ông không sao chứ?"

"Không có việc gì," nam sinh biểu hiện có chút cổ quái, "Tui chưa nghe thấy gì hết, các ông tiếp tục đi."

Nam sinh cầm que cay chạy mất dép, Tần Thư thấy hắn mang dép lê còn có thể chạy nhanh như vậy, sợ ngây người: "Người này chắc không phải sinh viên thể dục chứ, ăn khuya vậy không sợ mập sao."

"Sinh viên thể dục không ở khu này." Tạ Lan Chi nói, "ngoài cổ vịt và xương đòn vịt, em còn thích ăn cái gì?"

"Vậy thì nhiều lắm."

Tạ Lan Chi hỏi: "Vậy em không thích ăn cái gì."

Tần Thư suy nghĩ nửa ngày, nói: "Khổ qua."

"Em không thích đồ cay đắng, vậy thích đồ ngọt?"

"Em là người đàn ông thích ăn đồ ngọt."

Tạ Lan Chi gật gật đầu, "hiểu rồi."

"Đàn anh hỏi chuyện này làm gì?"

"Không có gì." Tạ Lan Chi muốn chạm vào lỗ tai Tần Thư, bàn tay đến một nửa lại thay đổi chủ ý, nhẹ nhàng kéo dây thắt mũ áo hoodie của Tần Thư, "anh phải đi rồi, ngày mai gặp."

"À......" Tần Thư vẫn hơi ngây ngốc, "Ngày mai gặp"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!