Chương 12: (Vô Đề)

Không đồng ý chuyện này không chỉ một mình Tần Thư.

Hai chữ"khi dễ" làm con ngươi Vương Du Dư co rụt lại, Sở Thành biểu hiện giống như là đã biết cái gì.

Càng làm cho hắn kinh ngạc chính là, Từ Ninh lại đồng ý.

Vương Du Dư nói: "A Ninh, bài của năm ba không ít, cậu còn chuẩn bị thực tập, cậu xác định cậu có thời gian sao?"

Từ Ninh nhàn nhạt nói: "Thời gian luôn là có.

Tôi cũng cảm thấy tôi quá gầy yếu đi, gió thổi một cái liền cảm mạo, là lúc nên rèn luyện rèn luyện."

Tần Thư khóc không ra nước mắt.

Tuy rằng, hắn rất thích mỹ nhược thụ, đặc biệt là loại tiểu bạch thỏ nũng nịu, hoàn toàn chọc trúng chỗ mềm trong lòng hắn.

Từ Ninh gầy thì gầy, nhưng thân cao cũng không kém, chợt liếc mắt một cái nhìn qua cùng Sở Thành không chênh lệch lắm.

Nếu Từ Ninh bắt đầu đi phòng tập gym, luyện ra một thân cơ bắp cứng cáp, lại cao thêm mấy centimet —— hình ảnh kia chỉ cần tưởng tượng hắn hít thở cũng không thông.

Tần Thư vừa định bảo Từ Ninh suy xét lại, lại nghe được Sở Thành nói: "Vậy anh quả thật đến luyện đàng hoàng, tập thể dục quý ở kiên trì.

Em mỗi tuần đi phòng tập hai lần, anh về sau cùng em đi đi."

Tần Thư nuốt lời tới miệng vào.

Nếu hai người thật sự có thể cùng đi phòng tập, hình như cũng không tồi?

Mỗi tuần cố định gặp mặt, nhãi con dạy Ninh Ninh tập thể hình, khẳng định còn có đụng chạm thân thể, làm không cẩn thận liền **.

Oa nga, tưởng tượng như vậy, hắn cảm giác trái tim nhỏ của mình hình như còn có thể cứu một chút.

Từ Ninh cười nói: "Thẻ tập bao nhiêu tiền, anh chuyển cho cậu."

Sở Thành xua xua tay, "Đã nói là cho anh."

"Đang êm đẹp, vì cái gì đưa thẻ tập thể hình cho anh?"

Sở Thành miệng như cũ vẫn rất thúi, "Ai bảo anh ốm yếu như vậy, em nhìn không nổi."

Bị nói "ốm yếu", Từ Ninh cũng không tức giận, lặp lại nói: "Bao nhiêu tiền? Anh chuyển cho em."

Sở Thành do dự trong chốc lát, "3000."

Từ Ninh gia cảnh bình thường, sinh hoạt phí một học kỳ cũng đã bốn năm ngàn.

Tần Thư có chút lo lắng hắn có thể hay không có số tiền này, Vương Du Dư tựa hồ cũng nghĩ đến cái này, nói: "A Ninh, tôi giúp cậu......"

"Không cần." Từ Ninh nói, "tôi nghỉ hè có đi làm thêm, kiếm được một ít."

Từ Ninh chuyển cho Sở Thành 3000, lại cắt chút lạp xưởng cho bọn hắn ăn.

Tần Thư nếm một ngụm, điên cuồng thổi rắm cầu vồng, cuối cùng xách theo hai cây lạp xưởng cùng Sở Thành trở về.

Bò tới lầu 4, Sở Thành đột nhiên nói: "Tao cảm thấy chúng ta đã quên chuyện gì."

Tần Thư vò đầu, "Thật không dám giấu giếm, tao cũng vậy."

Hai người đứng ở phòng ngủ cửa trầm tư suy nghĩ, bọn họ rốt cuộc đã quên cái gì vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!