Chương 11: (Vô Đề)

Đầu ngón tay Tạ Lan Chi dừng lại ở khung tìm kiếm WeChat, Tần Thư rống lớn tiếng như vậy, giống như đối tượng hắn gửi tin nhắn không phải Từ Ninh, mà là người tam thể ngoài hành tinh, tin nhắn của hắn mà gửi đi, địa cầu liền bị hủy diệt.

Trải qua vài lần lễ rửa tội trước, đối mặt với Tần Thư bộc phát hành vi không bình thường, Tạ Lan Chi đã có thể làm được thản nhiên đối mặt.

"Vì cái gì?"

Tần Thư khẩn trương hề hề mà nhìn chằm chằm di động của Tạ Lan Chi, tựa như đang xem một cái bom hẹn giờ.

Vì cái gì? Con mẹ nó còn hỏi?! Nếu là Tạ Lan Chi giúp Từ Ninh tìm về thẻ sinh viên, dựa theo tính cách của Từ Ninh, khẳng định sẽ đặc biệt cảm kích hắn, không cẩn thận còn muốn mời hắn ăn cơm.

Sau đó Tạ Lan Chi lại mời lại hắn, thường xuyên qua lại như thế, phiếu "Lan Ninh" này không trúng liền mới là lạ.

Hắn sao có thể trơ mắt mà nhìn loại chuyện phát rồ này phát sinh.

Tần Thư dùng dư quang ngó Sở Thành.

Đứa bé tội nghiệp này còn không phát hiện bọn họ, còn đang buồn đầu tìm thẻ sinh viên, không nghĩ tới thẻ sinh viên của Ninh Ninh đã bị công quân tự mang ánh sáng chính quy Tạ Lan Chi nhặt được.

Xào cp không dễ, Thư Thư thở dài.

Tần Thư định thần, nói: "Anh có thể đưa thẻ sinh viên cho em không, để em đưa cho Ninh Ninh a."

Tạ Lan Chi khơi mào mi.

"Anh biết, em đang theo đuổi Ninh Ninh, đây là một cái cơ hội tốt tiếp cận cậu ấy." Tần Thư chắp tay trước ngực, khẩn cầu nói, "Làm ơn."

Tạ Lan Chi nhìn thẻ sinh viên trong tay.

Thẻ sinh viên có tên họ chủ nhân, khoa học cùng ảnh chụp.

Hắn cùng Từ Ninh chỉ thấy quá một hai lần, diện mạo của đối phương đều nhớ rõ không rõ, nhưng xem ảnh chụp trên thẻ sinh viên, thật là một nam sinh xinh đẹp dị thường, khó trách đàn em nhỏ sẽ thích.

Hắn nhìn Tần Thư vẻ mặt chờ mong, trong lòng có chút vi diệu hòa hảo cười.

Gần đây đàn em nhỏ giống như đang thay đổi, đối với hắn lúc nóng lúc lạnh, mỗi lần nhìn thấy hắn đều phải cười không cười, khiến người ta hoàn toàn đoán không ra hắn đang nghĩ cái gì.

Tạ Lan Chi chậm rãi nói: "Có thể thì có thể."

Tần Thư trước mắt sáng ngời.

"Nhưng như vậy em có phải lại thiếu anh mộ ân tình không." Tạ Lan Chi đem thẻ sinh viên trong tay đưa cho Tần Thư, "Lần trước cho em tắm nhờ nhân tình trị giá 35 tệ trà sữa, lần này trị giá bao nhiêu?"

"Đội ơn, về sau ( nhãi con) cùng Ninh Ninh kết hôn, anh có thể không đưa tiền mừng." Tần Thư sợ Tạ Lan Chi đổi ý, mau chóng nhận thẻ, nhưng Tạ Lan Chi bỗng nhiên nâng tay lên, khiến hắn bắt được sự cô độc.

Tạ Lan Chi bật cười: "Anh không thiếu chút tiền mừng này."

"Vậy anh muốn cái gì."

"Thật lâu không được nghe em kêu đàn anh ," Tạ Lan Chi cầm thẻ quơ quơ trước mặt hắn, "Gọi một tiếng nghe thử?"

Được lắm, nguyên tác quả nhiên không nói sai, họ Tạ mặt ngoài có phong độ có hàm dưỡng, ý xấu trong bụng lại là một chút cũng không thiếu.

Nhưng là vì nhãi con, đừng nói " đàn anh ", "Ba ba" hắn cũng có thể kêu.

Tần Thư tầm mắt mơ hồ, lẹ làng mà kêu một tiếng: "Đàn anh."

Tạ Lan Chi tĩnh tĩnh, bỗng chốc đột nhiên nhanh trí, nói: "Nhìn anh mà gọi."

......! Đánh rắm thật nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!