Lâm Bảo Bảo trở lại ký túc xá, bạn bè của cô đều đang ở đây, hiện tại cô mệt mỏi vô cùng chuyện gì cũng không muốn nói, đi tắm, sau đó bò lên giường chuẩn bị ngủ.
Bùi Tầm Huyên cùng Lâu Linh nhìn nhau, ngạc nhiên phát hiện người luôn bừng bừng sức sống như Lâm Bảo Bảo lúc này giống như một cây râu bị sương mù làm cho héo úa, thật là hiếm thấy.
Hai người không hẹn mà cùng nghĩ đến ngày đó người đàn ông đẹp trai mang Lâm Bảo Bảo đi.
Lâu Linh đứng trước giường của Lâm Bảo Bảo, quan tâm hỏi: "nhị bảo, cậu không sao chứ?"Lâm Bảo Bảo ngáp một cái, "mình thì có thể có chuyện gì?"
"Nhìn bộ dạng của cậu trông khá là mệt mỏi.
"
"Nếu là cậu hai ngày đều ở cùng một chỗ với bệnh nhân có bệnh ở não, đương nhiên sẽ thấy mệt mỏi.
" Lâm Bảo Bảo nói nhỏ.
Lâu Linh nháy mắt, "cậu người mà thứ sáu đưa cậu đi là Đàm đại thiếu sao?"
"Trừ anh ta ra còn có thể ai?" Lâm Bảo Bảo sờ sờ tóc còn có chút ướt, thở dài, "mình và anh ta từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, không nghĩ tới anh ta đột nhiên ngã bệnh, hơn nữa bệnh còn vô cùng nặng, cho nên!! " Muốn cùng bạn bè tâm sự, nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
Lâu Linh thông cảm, nói:"đã như vậy, cậu nghỉ ngơi cho khỏe lại đi.
"Lâm Bảo Bảo ừ một tiếng.
Lâm Bảo Bảo vốn cho là sự việc sẽ dừng lại ở đây, vậy mà thứ hai lúc tan học, một đám nữ sinh tiến đến bên người cô, đều là hỏi về Đàm Mặc.
"Nhị bảo, soái ca mà thứ sáu tìm đến cậu là ai vậy?"
"Anh ấy nhìn không giống sinh viên, tương đối giống người có tiếng tăm trong xã hội.
"
"Không phải là bạn trai cậu à?"
"Nhị bảo, bạn trai cậu dáng dấp thật là đẹp, chiếc xe kia nhìn cũng rất cao cấp, là nhãn hiệu gì vậy!.
"
"Nhị bảo, cậu quyết định vứt bỏ nam thần của mình, đi tìm người đàn ông khác ư?"!!!!!!!!!! Những nữ sinh mà Lâm Bảo Bảo quen đang thân thiết không ngừng hỏi thăm cô, đây cũng không phải là chuyện lạ, bình thường Lâm Bảo Bảo là một người thích náo nhiệt, cùng phần lớn nữ sinh có quan hệ cực tốt, là dạng người mà đến con trai cũng có thể làm bạn.
Trở thành một người bạn tri kỉ, vì vậy có rất ít người không thích cô.
Lâm Bảo Bảo tất nhiên cũng sẽ không vì các bạn của mình hỏi thăm mà tức giận, chỉ là có chút bất đắc dĩ, lại có chút không muốn nhắc đến Đàm Mặc.
Đành phải nói: "anh ấy không phải bạn trai mình, là mẹ mình!! Con trai của bạn mẹ mình, anh ấy tới tìm mình có chút việc, bây giờ thì xong rồi.
Còn có, so với mình anh ta còn nhỏ tuổi hơn," câu cuối cùng, Lâm Bảo Bảo dùng để đặc biệt thanh minh.
"Thật sự? Nhìn không ra nhỏ hơn cậu đấy.
" Một nữ sinh ngạc nhiên nói.
"Không có cách nào khác, ai bảo Nhị Bảo lại có khuôn mặt đáng yêu như em bé vậy, ai đứng cùng cậu ấy trông đều có vẻ già đi.
"
"Mỗi lần cùng cậu đi dạo phố, đều bị xem như đàn chị của cậu vậy.
"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!