Chương 21: (Vô Đề)

Cùng Đàm Minh Bác nói chuyện một hồi, biết Đàm gia đối với Đàm Mặc đã có sự an bài ở phía sau, Lâm Bảo Bảo cuối cùng cũng an tâm.

Cho đến khi kết thúc kỳ nghỉ chỉ còn một ngày,, bọn họ trở lại biệt thự Đàm gia.

Lâm Bảo Bảo cũng thu thập hành lý, chuẩn bị trở về trường học.

Buổi tối, Lâm Bảo Bảo ngồi ở cạnh cửa sổ đọc sách, Đàm Mặc mở cửa đi vào.

Lâm Bảo Bảo liếc nhìn anh một cái, đối với việc anh tùy tiện tiến vào phòng của con gái đã bất lực kháng nghị, bất quá nghĩ đến việc cô sau khi về trường, anh có thể muốn đi tiếp thu trị liệu, Lâm Bảo Bảo quyết định đối tốt với anh hơn chút, trước tiên đem anh ổn định lại.

Lâm Bảo Bảo trên mặt tươi cười, hướng anh nói: "Đàm Mặc, tới đây ngồi.

"Cô khó có được vẻ mặt ôn hoà, khiến Đàm Mặc có chút ngoài ý muốn, đôi mắt đen trong phút chốc trở lên sâu hơn rất nhiều, đi đến bên phía trước cửa sổ, cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống nhìn cô.

Lâm Bảo Bảo bị anh nhìn cảm thấy mười phần không được tự nhiên, thần sắc trên mặt suýt chút nữa không kìm được.

Cô không thể làm gì khác hơn là nghiêm mặt, vẻ mặt cứng rắn, hỏi: "anh nhìn cái gì?"

"Nhìn em.

"Anh trả lời tự nhiên, suýt chút nữa khiến cho cô không thể nói gì tiếp.

Lâm Bảo Bảo không thể làm gì khác hơn là xoa xoa khuôn mặt, không có ý tốt nói: "ngồi xuống đi, tôi có lời muốn nói với anh.

"Đàm Mặc lúc này mới ngồi xuống, tư thế của anh nhìn mười phần tùy ý, nhưng chỉ cần hiểu chút về kỹ thuật cận chiến liền có thể nhìn ra, tư thế này của anh kỳ thực là một loại trạng thái có thể công có thể thủi, vừa vặn Lâm Bảo Bảo hiểu một chút về kỹ thuật cận chiến.

Tâm tình Lâm Bảo Bảo có chút vi diệu.

Cô vốn cho rằng Đàm Mặc là ở phòng cô, những ngày này cùng anh ở chung một chỗ, phát hiện anh không chỉ phòng cô, mà là toàn bộ thế giới, chỉ cần có người tiếp cận anh một chút, thân thể của anh lập tức liền sẽ lập tức phản ứng một cách trực tiếp nhất.

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Việc này nhìn không giống như đầu óc có bệnh, ngược lại giống!! Như cái gì trong lúc nhất thời Lâm Bảo Bảo cũng nói không ra, vô thức cảm thấy, nhất định là di chứng để lại lúc anh bị bắt cóc, những chuyện điên cuồng mà bọn bắt cóc làm đối với anh, khiến anh đến bây giờ vẫn không có cách nào khôi phục lại, vô thức cùng mọi người giữ một khoảng cách, hơn nữa không tin bất luận kẻ nào.

Đàm Mặc kỳ thực cũng không tin tưởng cô, nhưng cũng có thể ở bên người cô tự nhiên ngủ, Lâm Bảo Bảo cũng không hiểu được bay giờ anh đang suy nghĩ gì.

Lâm Bảo Bảo đưa tay nâng lên cốc hồng trà ở một bên, mượn việc uống trà, cẩn thận dòm anh, trong lòng suy nghĩ lời muốn nói, nửa ngày mới nói: "ngày mai tôi muốn trở về trường, anh không có việc gì cũng không cần đi tìm tôi, trước đem việc của chính mình xử lý tốt.

"Đàm Mặc không có lên tiếng.

"Đàm thúc thúc rất lo lắng cho anh, anh là người thừa kế Đàm gia, nếu như anh xảy ra chuyện, Đàm thúc thúc bên này cũng không có chiếm được lợi ích gì.

Đàm Mặc, anh có muốn hay không tiếp nhận trị liệu?" Cô cẩn thận từng li từng tí hỏi, lo lắng anh sẽ có phản ứng dữ dội.

Nếu là những người khác, phát hiện mình tinh thần không bình thường, chắc chắn sẽ chủ động đi trị liệu.

Nhưng Đàm Mặc lòng tự trọng cao vô cùng, hơn nữa hiện tại anh đang ở trạng thái đối với toàn bộ thế giới, đối với bất kỳ người nào đều không tín nhiệm đều là trạng thái phòng bị, muốn cho anh chủ động tiếp nhận trị liệu, có thể có chút khó khăn.

Ai ngờ Đàm Mặc đột nhiên nói: "anh biết rồi.

"

"Hả?" Lâm Bảo Bảo nháy mắt.

Đàm Mặc hướng cô xích lại gần, một bàn tay hướng về phía mặt của cô an ủi, khuôn mặt của cô dần dần nóng lên, âm thanh của anh trầm thấp bên tai cô vang lên: "nếu như đây là việc em hy vọng, vậy anh liền đi trị liệu.

"Anh đương nhiên biết anh không có bệnh, anh chỉ là so với người bình thường sống nhiều hơn trong mười năm tận thế, tại tận thế cơ thể bị biến đổi thành quái vật, đến nay vẫn chịu ảnh hưởng, cuối cùng cả đời cũng không cách nào thoát khỏi cái bóng đó.

Chẳng qua anh cũng biết rằng, tận thế sẽ không phủ xuống, bây giờ là thế giới hòa bình, không cần lại dùng đến quy tắc sinh tồn để đối xử với nó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!