Chương 38: Ngoại truyện 3

Ngoại truyện: Đậu nhỏ ngọt ngào (Cố Triêu Sính x Tạ Chi Dao)

Edit: Chanh + Beta: Dii

*****

Tạ Chi Dao trở mình, vỗ vào bên giường: "Anh Cố này, tôi muốn nói chuyện với anh, có được không?"

Yết hầu Cố Triêu Sính căng chặt, chỉ vội vàng nhìn thoáng qua người trên giường rồi ngồi xuống một cách mất tự nhiên. Hắn sợ đè phải chân Tạ Chi Dao nên dịch mãi mới ngồi yên, hoàn toàn quên mất đây là phòng của hắn, kia là giường của hắn.

"Anh Cố, tôi không ngờ có thể gặp anh ở đây, anh tới đây đi công tác à? Bao giờ về thế?"

"Xong việc sẽ về."

Tạ Chi Dao nhích lại gần hơn. Rõ ràng trong căn phòng này chỉ có hai người họ, nhưng cậu vẫn đè thấp giọng, căng thẳng hỏi: "Người đàn ông vừa nãy có hợp tác làm ăn với anh à? Anh khiến hắn ta khó xử, liệu hắn ta có trả thù anh không?"

"Không đâu, hắn không dám."

Tạ Chi Dao nghe vậy, đột nhiên cong khoé miệng: "Ngầu ghê á."

Cơ thể Cố Triêu Sinh lại cứng đờ thêm một xíu.

"Tôi nghe Ngô Kha nói anh không thích Omega, còn ghét mùi hương của Omega, có thật vậy không?" Tạ Chi Dao nói rồi nói, âm thanh càng lúc càng nhỏ.

"Tôi chưa từng nói vậy." Cố Triêu Sính cau mày, hỏi với giọng khó hiểu: "Ngô Kha là ai?"

"Chính là Beta mà anh dẫn đi ở cao ốc Thịnh Hà lần trước đó, cậu ấy là bạn cùng phòng của tôi, chẳng phải anh còn ăn cơm cùng cậu ấy, rồi kể cho cậu ấy nghe rất nhiều chuyện trước đây của anh…" Tạ Chi Dao lầm bầm: "Giả ngơ gì chứ."

"Tôi không biết tên của cậu ta, tôi chỉ ăn cơm với cậu ta, không có nói chuyện."

Tạ Chi Dao trợn tròn mắt, bán tín bán nghi hỏi lại: "Sao lại không nói chuyện, hai người rời đi lúc bốn giờ hơn, tám giờ rưỡi cậu ấy mới về ký túc, trong hơn bốn tiếng đồng hồ hai người không nói với nhau câu nào hả?"

Cố Triêu Sính tỉ mỉ nhớ lại, sau đó gật đầu đầy thẳng thắn: "Đúng vậy."

Tạ Chi Dao mắc nghẹn, đối với Cố Triêu Sính mà nói, chuyện này hình như không phải không có khả năng.

"Ồ, tôi chỉ nhờ cậu ta mang sổ tay về cho cậu, những cái khác không nói."

Tạ Chi Dao lại cười: "Tôi thấy chữ ký rồi, cảm ơn anh."

"Không cần, thật ra không phải tôi——"

Cố Triêu Sính định lên tiếng thì chuông cửa vang lên, chắc là cơm tối đã đến. Hắn đứng dậy mở cửa, lúc bước khỏi phòng ngủ thì như có cảm giác trút được gánh nặng. Cửa phòng vừa mở ra, gió ngoài hành lang thổi vào, lướt qua cổ áo sơmi của Cố Triêu Sính, lúc này hắn mới phát hiện sau cổ mình có một lớp mồ hôi mỏng.

Nhân viên khách sạn đẩy xe vào phòng xong rồi rời đi ngay. Cố Triêu Sính hỏi Tạ Chi Dao muốn ăn ở phòng ăn bên ngoài hay ăn trên giường.

Vốn dĩ Tạ Chi Dao muốn đáp cậu có thể ra phòng ăn, nhưng lời còn chưa thốt ra khỏi miệng đã hắt xì một cái rõ to.

Thế là Cố Triêu Sính bê luôn thức ăn đặt lên chiếc bàn ăn di động mà hắn đã chuẩn bị sẵn, rồi bày bát đĩa ra trước mặt Tạ Chi Dao.

"Anh Cố ơi, sao anh biết chăm sóc người khác thế?" Tạ Chi Dao cảm thấy rất lạ, bất kể là thân phận hay tính cách của Cố Triêu Sính đều không giống kiểu biết săn sóc người khác.

"Trước kia chăm sóc em trai nhiều năm, hình thành thói quen."

Tạ Chi Dao ngẩn người, cậu nhớ lại cậu hai nhà họ Cố trong lời đồn mà mình đã gặp ở hôn lễ, tuy ngoại hình xuất sắc nhưng đùi phải hình như có vấn đề, lúc bước đi cần chống gậy.

Chuyện như vậy, Tạ Chi Dao không dám hỏi nhiều, cậu im lặng nhận đũa Cố Triêu Sính đưa qua, ngoan ngoãn ăn cơm. Cậu mới uống một thìa canh, trông thấy Cố Triêu Sính đứng yên bên cạnh không nhúc nhích liền khẽ giật tay áo hắn, kéo hắn ngồi xuống giường: "Anh ăn cùng tôi đi, nhiều như này sao tôi ăn hết được?"

Câu từ chối của Cố Triêu Sính nghẹn nơi cổ họng, trong tay đã bị nhét vào một cái bát cơm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!