Ngoại truyện: Đậu nhỏ ngọt ngào (Cố Triêu Sính x Tạ Chi Dao)
*****
Part 1
Suýt nữa Tạ Chi Dao phải bỏ mạng ở căn phòng xa lạ này rồi. Cậu lau nước mắt, dán miếng tránh nhiệt thật chặt rồi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó cậu bật quạt thông gió, đợi trên người không còn mùi gì nữa mới dám bước ra ngoài.
Anh bảo vệ kia vẫn còn đứng bên ngoài, nhưng mà trông mặt hắn ta khá quạu, tựa như đang hờn dỗi điều gì. Tạ Chi Dao nhìn đến ngây người, cảm thấy đường nét của anh trai bảo vệ này tinh tế cao ngạo hơn những người khác, không giống bảo vệ bình thường, nhưng cậu bị pheromone tỏa ra trong kỳ phát tình làm cho mơ màng, chẳng hơi đâu mà suy nghĩ kỹ.
Gương mặt không cảm xúc của người này rất đẹp, anh tuấn hơn cả mấy tên Alpha trong giới giải trí, từ hàng mày kiếm đến khuôn hàm góc cạnh đẹp đẽ kia đều hợp gu của Tạ Chi Dao, Tạ Chi Dao dùng ánh mắt trộm ghi nhớ dáng vẻ của hắn.
Tạ Chi Dao hơi mất tự nhiên, đưa tay ra chọt chọt cánh tay của Cố Triêu Sính: "Cảm ơn anh nha anh bảo vệ."
Cố Triêu Sính tỉnh táo lại, vừa quay đầu thì nhìn thấy Omega kia đang đứng cách mình quá gần, bèn vội vã lùi về sau một bước, sợ pheromone ngọt ngấy của cậu bám lên người mình.
Tạ Chi Dao cho rằng người này vẫn còn nghi ngờ thân phận của mình, cậu bèn chân thành giải thích với hắn: "Anh trai bảo vệ này, tôi thật sự không phải ăn trộm đâu, tôi tên Tạ Chi Dao, là nghệ sĩ thuộc phòng làm việc của anh Kỳ, Kỳ Hạ. Hôm nay tôi được anh ấy dẫn đến để biểu diễn. Tôi rất thích thầy Đồ Ngôn, định nhân lúc lễ cưới chưa bắt đầu đi tìm anh ấy xin chữ ký, nhưng mà chưa kịp gặp anh ấy thì đã bị anh bắt được…"
Cố Triêu Sính bắt lộn trọng điểm: "Cậu thích Đồ Ngôn?"
"Đúng thế, anh ấy là nam thần của tôi đó."
Năm phút trước Cố Triêu Sính mới bị lép vế trước Đồ Ngôn. Bây giờ nghe câu này xong, hắn lập tức nổi giận, nhíu mày nói: "Chả có mắt nhìn."
Tạ Chi Dao vốn định bênh thần tượng theo phản xạ, nhưng cảm thấy việc tranh chấp với một anh bảo vệ xa lạ chẳng có ý nghĩa gì, bèn nhún vai im lặng không nói tiếp.
Ngay lúc này, điện thoại trong túi của cậu đổ chuông, vừa ấn nhận máy đã nghe giọng người quản lý hét lên: "Tạ Chi Dao, cậu chết ở xó nào rồi hả?!"
Tạ Chi Dao hết hồn, cúp điện thoại, vội vã chạy về. Mới bước ra ngoài một bước, lại như nghĩ tới chuyện gì đó, cậu xoay người vẫy tay với Cố Triêu Sính: "Tôi phải lên biểu diễn rồi, tạm biệt anh bảo vệ nha."
Cố Triêu Sính cúi đầu liếc nhìn bộ u phục cao cấp được đặt may với giá trị sáu con số trên người mình, không hiểu nổi sao có người mù đến mức coi hắn là bảo vệ.
Hắn liếc về phía cạnh cửa phòng, thấy một quyển sổ nhỏ, trông như sổ ghi chép. Cố Triêu Sính nhặt lên, trên mặt bìa là hình chibi chó nhỏ mèo nhỏ, bên dưới viết ba chữ Tạ Chi Dao to đùng.
Nét chữ nhẹ nhàng, trông tròn tròn ngốc ngốc, y chang người viết.
Trên sổ còn thoang thoảng mùi hương, Cố Triêu Sính kề sát vào mới phát hiện ra là mùi đào mật.
Lông mày của hắn lại nhíu thêm lần nữa, omega đúng là đồ đáng ghét.
Trước khi lễ cưới chính thức bắt đầu, Cố Triêu Sính ngồi vào chỗ của mình. Mẹ Cố đi tới cạnh hắn, chỉ về hướng Đông Nam, hạ thấp giọng hỏi hắn: "Triêu Sính, con thấy cô gái họ Tần kia thế nào?"
Cố Triêu Sính không thèm nhìn: "Chẳng ra làm sao."
Mẹ Cố bực mình đập lên bả vai hắn: "Trầm Bạch có con luôn rồi, sao đến cả người yêu mà con cũng chẳng có?"
"Có liên quan gì nhau đâu hở mẹ?"
Mẹ Cố tức sôi gan: "Bỏ đi, mẹ mặc kệ con, con ôm cái nết đáng ghét của con sống hết đời đi."
Cố Triêu Sính im lặng, hắn không hiểu tại sao mẹ cứ cố chấp sắp xếp cho hắn đi xem mắt, cũng chẳng hiểu sao người nhà của hắn lại lo hắn sống cô đơn suốt đời. Rõ ràng hắn đang sống rất tốt, công việc bận rộn, sinh hoạt cũng phong phú.
Cuộc sống hai mươi bảy năm nay của Cố Triêu Sính đều dành hết cho em trai Cố Trầm Bạch. Nhưng mà giờ Cố Trầm Bạch có vợ có con rồi, không còn thời gian tán gẫu với hắn như trước đây nữa. Cố Triêu Sính dần dần thích ứng, không lâu sau đó thành công chuyển mục tiêu của cuộc sống lên công việc. Công việc hắn đảm nhận ở Hoa Thịnh vẫn rất thuận lợi, chuyện lớn chuyện nhỏ hầu như chiếm hết quỹ thời gian của hắn.
Hắn cảm thấy vậy cũng tốt, nhưng mọi người lại bảo hắn cuồng công việc, giọng điệu của họ còn chứa ý phê bình.
Cứ như việc gì hắn làm cũng có sai lầm.
Mẹ Cố đi đến bàn khác chào hỏi khách khứa, mấy phút sau, ánh đèn tối lại, màn biểu diễn bắt đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!