Edit: Dii
Beta: Chanh
________________________________________________
Note: Những đoạn nước thịt ở chương này đã bay màu sau khi chuyển nhà sang Tấn Giang… phần rating hơi người lớn trong đây do bọn tui mashup giữa raw mới và raw cũ
29
Trước khi đến thời hạn của cuộc hôn nhân, đúng là Đồ Ngôn từng có nhiều lần muốn hủy bỏ hợp đồng.
Bởi vì Cố Trầm Bạch đối xử quá tốt với cậu, tốt đến nỗi Đồ Ngôn không nỡ rời đi, nghĩ tới việc Cố Trầm Bạch sẽ săn sóc yêu thương một người khác chứ không còn là cậu, Đồ Ngôn bắt đầu thấy khó chịu.
Cố Trầm Bạch thích người khác, có thể không?
Đồ Ngôn không dám hỏi, cũng không dám nghĩ.
Ba ngày trước khi ly hôn là đại thọ tám mươi tuổi của ông nội Cố Trầm Bạch, Đồ Ngôn theo Cố Trầm Bạch tham gia tiệc mừng thọ, vì mối quan hệ giữa cậu và Cố Trầm Bạch không công khai với người ngoài nên cậu chỉ tặng quà, không ở lại dùng cơm.
Lúc chuẩn bị rời đi, cậu nghe thấy ba Cố và mẹ Cố tán gẫu ở phòng bên cạnh.
"Ông xã này, chúng ta không nên sắp xếp mối hôn sự này cho Cố Trầm Bạch, lúc đó Cố Trầm Bạch không đồng ý, em còn tưởng nó tự ti vì chân của mình, vì không muốn nó hối hận nên em tự ý để Đồ Phi Hoành đưa Đồ Ngôn vào nhà, giờ suy nghĩ lại em hối hận quá."
Ba Cố cũng thở dài: "Đúng thế, tính tình của Đồ Ngôn rõ kỳ lạ, không biết chăm sóc người khác, mấy lần anh thấy nó sai bảo Trầm Bạch, vốn chẳng để tâm tới cái chân bị thương của Trầm Bạch."
"Em đau lòng lắm, cuộc hôn nhân này chẳng những không giúp được Trầm Bạch mà còn hại nó, giờ cũng không tiện đề ra chuyện ly hôn, ngẫm lại sau này còn dài, bên cạnh Trầm Bạch chẳng ai săn sóc, làm sao em yên tâm chứ…"
Đồ Ngôn thất vọng và hổ thẹn, cậu nghĩ: Nếu ba mẹ của Cố Trầm Bạch biết con trai mình vừa kết hôn đã bị ép ký hợp đồng ly hôn, ngày nào cũng là ngày đếm ngược kết thúc cuộc sống hôn nhân, nhưng vẫn đối xử hết lòng với kẻ đầu sỏ thế này, không biết họ có đau lòng hơn không?
Dù mẹ Cố không nói, nhưng Đồ Ngôn có thể hiểu ý bà, bọn họ không hài lòng với Đồ Ngôn, muốn Cố Trầm Bạch yêu người khác.
Cuối cùng Đồ Ngôn cũng hết đắn đo.
Đúng thế, cần gì phải đặt toàn bộ sai lầm lên tờ hợp đồng ly hôn mỏng manh kia? E rằng sai lầm lớn nhất là chính bản thân Đồ Ngôn, có lẽ cậu vốn chẳng phải bạn đời của Cố Trầm Bạch, chỉ do cậu tích đức đời trước nên đời này mới gặp được một người như anh, đồng hành cùng anh một khoảng thời gian, chữa vết thương lòng của cậu.
Nhưng phước đức cũng có ngày dùng hết, Cố Trầm Bạch không xui xẻo đến nỗi sẽ dính chặt với cậu cả đời.
Nghĩ thế rồi, cậu trở nên bình tĩnh hơn, chỉ là lòng cậu cứ như bị kim đâm, đau tới nỗi mũi cậu chua xót, nước mắt tràn ra, cậu đi tới nhà vệ sinh, vốc nước lạnh lên rửa mặt.
Cậu nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của mình trong gương, yếu đuối đáng thương đến chính cậu còn xem thường.
Bên cạnh có người đứng lại, hình như người đó nhận ra Đồ Ngôn, định ngoảnh đầu muốn nhìn rõ mặt cậu, Đồ Ngôn che giấu cảm xúc của mình, nở một nụ cười thản nhiên với người đằng sau.
Người kia vui vẻ cầm điện thoại lên, hỏi cậu có thể chụp ảnh chung không, Đồ Ngôn gật đầu đồng ý.
Chụp ảnh xong, người lạ kia rời đi, Đồ Ngôn không cười nữa, vừa xoay người đã nhìn thấy Cố Trầm Bạch chống gậy đứng phía sau cậu.
Đồ Ngôn cúi đầu, im lặng.
Anh có thể nhận ra hết mọi thay đổi trong tâm trạng Đồ Ngôn.
Đồ Ngôn lắc đầu: "Em về nhà trước."
Cố Trầm Bạch kéo cậu lại, nắm lấy tay cậu không buông: "Em về một mình anh không yên lòng, đợi bữa tiệc kết thúc rồi mình cùng về, được không em?"
Đồ Ngôn còn chưa lên tiếng, Cố Trầm Bạch lại dỗ cậu: "Anh lén lấy cho em một suất ăn trẻ em, trong đấy có gà rán với bánh ngọt em thích, anh ăn cùng em nhé?"
Cố Trầm Bạch chỉ lên tầng, mềm giọng dỗ dành cậu như một đứa bé.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!