Chương 1: (Vô Đề)

Edit + Beta: Chanh

________________________________________________

01

"Đồ thiếu, nửa năm ông mất tăm mất tích, tôi lo sốt vó luôn đấy, gọi điện thoại không nghe, nhắn tin cũng không trả lời.".

||||| Truyện đề cử: Trò Chơi Sinh Tồn Sắc Tình |||||

"Tôi đã bảo trước với ông là không sao rồi mà?"

"Thế tôi cũng không yên tâm."

Thẩm Phi đi vòng quanh Đồ Ngôn, cẩn thận kiểm tra một lượt: "Ông ly hôn với tên tàn phế nhà họ Cố rồi nhỉ? Phải chấm dứt sạch gọn vào, đừng để sau này lại lằng nhằng."

Đồ Ngôn nằm trên chiếc sofa hình vòng cung trong quán bar, chân gác chéo lên thành ghế, trong tay nâng một ly rượu, chỉ nhìn chất lỏng đong đưa bên trong chứ không uống.

Cậu nghe hai từ "tàn phế", hàng mày bất giác cau lại, vô thức phản bác: "Không phải tàn phế, có hơi tật ở chân thôi——"

Ánh mắt người bên cạnh nhìn qua, Đồ Ngôn giải thích được một nửa thì ngậm miệng, chỉ nói: "Ừ, ly hôn rồi."

Quản Nam ngồi bên cạnh nghe thấy, dáng vẻ cực kì bất bình: "Ba cậu cũng lẩm cẩm rồi, công ty còn chưa sập đã gấp gáp bán con trai đi gán nợ."

Người ngồi gần đó phụ hoạ: "Quan trọng là ba cậu còn chẳng có trách nhiệm gì cả, không biết đường chọn lựa một tí, trên đời thiếu gì alpha có tiền, chả hiểu sao lại ngắm trúng tên tàn phế nhà họ Cố.

Tôi nghe nói tên đó trông xấu lắm, pheromone cũng thuộc cấp thấp, đi đường còn phải chống gậy, haiz, mấy cậu đã ai gặp hắn chưa?"

"Chưa, hắn chưa bao giờ tham dự hoạt động tiệc rượu của Hoa Thịnh, quỷ mới biết hắn trông thế nào."

"Theo lý mà nói, cho dù có tàn phế thì vẫn còn xuất thân giàu có, việc gì phải ngại không gặp người chứ, lẽ nào mặt hắn cũng bị huỷ dung rồi?"

Thẩm Phi thấy sắc mặt của Đồ Ngôn càng lúc càng kém, vội vàng ra hiệu cho đám người xung quanh: "Mấy cậu đừng nói nữa, còn nói Đồ thiếu sắp nôn ra tới nơi rồi, người ta vừa mới khôi phục thân phận tự do, mấy cậu đừng làm người ta khó chịu, nào nào nào, để chúc mừng Đồ thiếu bắt đầu lại cuộc sống mới, cạn ly!"

Đồ Ngôn miễn cưỡng nhếch miệng, nâng ly rượu.

Rượu mạnh trượt vào cổ họng, giống như dao sắc khó mà nuốt xuống.

Cậu cũng không biết bản thân bị làm sao nữa.

Theo lý mà nói, đáng ra phải vui mừng vì cuộc sống mới.

Nhưng nghe bọn họ nói người kia như vậy, cậu lại cảm nhận được cơn giận sắp bùng lên trong lòng, nhưng vì thể diện chỉ đành cố mà nhịn xuống.

Uống được một lúc, Quản Nam ngà ngà dịch qua.

Gã không dám đụng vào Đồ Ngôn, chỉ lắc lư nhìn lén gáy của cậu.

Đồ Ngôn bị gã chọc phát phiền, cất tiếng mắng: "Mẹ mày nhìn cái gì đấy?"

Quản Nam cười: "Tôi chỉ xem cậu đã bị đánh dấu hoàn toàn chưa thôi, hỏi thay anh tôi ý mà, cậu biết đấy, anh ý vẫn đơn phương cậu."

Đồ Ngôn sửng sốt, bất giác đưa tay sờ tuyến thể nhô lên sau gáy, vẫn bằng phẳng mềm mịn như trước, giống như một thức quả tươi ngon chưa bị hái đi.

"Chưa." Đồ Ngôn đáp: "Nhưng tao không thích anh mày, không có khả năng."

Quản Nam cười xoà: "Okok, tôi chỉ hỏi giúp ảnh thôi, cậu đừng giận, tôi biết mắt nhìn của cậu cao, chẳng qua vướng phải cái vụ phiền phức của ba cậu nên mới gả cho kẻ kia, nửa năm nay chịu khổ không ít, sau này sẽ tốt thôi.

À đúng rồi, Đồ thiếu này, về sau còn quay lại đóng phim chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!