Chương 9: (Vô Đề)

Trong phòng than lửa cháy ngùn ngụt, hơi ấm ập đến, ta hé nửa cánh cửa nhìn ra ngoài, toàn bộ khuôn mặt Dung Cảnh chìm vào màn đêm không nhìn rõ thần sắc.

Dung Cảnh quỳ suốt một đêm.

30

Cốt Cơ tỉnh lại bảy ngày sau đó, trong phòng nồng nặc mùi thuốc.

Sắc mặt nàng ta tái nhợt, thoát c.h.ế. t trong gang tấc, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo với Dung Cảnh, "Chuyện này không trách Dung Cảnh ca ca, là muội ngu ngốc."

Dung Cảnh đứng trước trường kỷ, cụp mắt không nói gì, im lặng hồi lâu mới nghiêm túc nói, "Sẽ không có lần sau nữa."

Kể từ đó, bất kể Cốt Cơ ở đâu, Dung Cảnh luôn vô thức nhìn qua một cái.

Bình thường ta và Dung Cảnh, Cốt Cơ không ở cùng một chỗ, khi họ tu luyện, ta liền chạy lung tung trong sân sau.

Chạy mệt rồi, ta ngồi trên bậc thang dài, nhìn xuống núi.

Bậc thang dài này xây rất cao, phải leo rất lâu mới lên được, nhưng cũng nhìn rất xa.

Từ sau khi Cốt Cơ xảy ra chuyện, ta đã rất lâu không xuống núi rồi.

Ta hơi ngửa người ra sau, dựa vào bậc thang dài nhìn về phía xa.

Đã lâu không gặp thiếu niên đó rồi, không biết y còn có đợi ta không.

Ta thở dài, chán nản vẫy vẫy đầu cỏ trong tay, ngẩng đầu lên lại thấy Dung Cảnh.

Hắn ta mày mắt thanh tú, hỏi, "Đang làm gì vậy."

Ta tiện tay chỉ một cái, "Ngắm trăng."

Dung Cảnh nhìn theo hướng ta chỉ, chỉ thấy bầu trời đầy ráng chiều, ánh hoàng hôn chói mắt, hắn ta nhướng mày, "Ngắm trăng sao?"

"Chờ một lát là trăng sẽ lên thôi."

"Thật sao?"

Ta kinh ngạc nhìn một cái, hiếm khi thấy Dung Cảnh không có Cốt Cơ bên cạnh.

Dung Cảnh trông không khác mấy so với lần đầu gặp mặt, nhưng giữa mày mắt lại thêm một nét kiên nghị, không còn là thiếu niên thân hình mảnh khảnh ngày đó.

Ta nhìn thất thần, Dung Cảnh chợt nghiêng đầu qua, khẽ nói, "Dung Đào, ngươi muốn xuống núi không?"

Ta ném đầu cỏ đi, thành thật nói, "Đã lâu rồi không xuống núi."

"Ngươi muốn không?"

"Hơi muốn."

Dung Cảnh không nói gì, cũng thuận thế ngồi xuống, nhìn xuống chân núi.

Mãi lâu sau mới nói, "Tháng sau đi."

"Tháng sau ta đưa ngươi xuống núi xem sao."

31

Chưa đợi đến tháng sau, ta đã sắp bị đuổi xuống núi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!