Ta ngồi xổm xuống, từ trong ống tay áo lấy ra một con d.a. o găm, từ từ lướt qua bên má nàng ta, nhẹ nhàng nói, "Cốt Cơ."
"Xem ra, ngươi thực sự rất muốn tìm cái chết."
"Ngươi làm gì vậy?" Nụ cười trên mặt Cốt Cơ nhạt dần, ánh mắt nhìn ta dần trở nên kinh hoàng, không ngừng lùi lại, "Dung Đào, tránh xa ta ra... A."
Lời nói đến giữa chừng, Cốt Cơ đột nhiên ôm mắt thét lên.
Máu rỉ ra từ tay nàng ta, giọng nàng ta thê lương, "... Mắt ta... mắt ta..."
Ta từ từ nặn ra một nụ cười, "Thích không?"
"Mắt ta... ta không nhìn thấy gì nữa rồi..."
Cốt Cơ hoảng loạn mò mẫm trên đất, khóc nức nở, "Dung Cảnh... ta không nhìn thấy gì nữa... huynh ở đâu?"
"Sẽ đến bên cạnh ngươi thôi."
Ta lau sạch vết bẩn trên d.a. o găm, khi cho vào ống tay áo, tay ta run lên bần bật, không thể kiểm soát.
Ta hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.
20
Trên đường đi, thân hình ta loạng choạng không biết bao nhiêu lần.
Hình như đã đi rất lâu mới đến được cửa điện, ta thò đầu vào nhìn, trong điện không một bóng người.
Quỷ Thích không có ở đây.
Không biết vì cảm xúc gì, ta lại cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Ta chậm rãi bước vào trong điện.
Trong điện không có gì thay đổi, vẫn gọn gàng sạch sẽ như thường lệ, dường như còn thoang thoảng mùi hương của Quỷ Thích.
Trên bàn có một cuộn tranh cuộn lại, chính là bức tranh phong cảnh đã vẽ lần trước.
Ta giơ tay chạm vào cuộn tranh, nhất thời đau đầu như búa bổ, có chút mơ màng.
Quỷ Thích tại sao lại giúp Dung Cảnh.
Và tại sao lại thả Cốt Cơ.
Ta đột nhiên có cảm giác bị đùa cợt, lý trí mách bảo ta rằng lời Cốt Cơ nói không thể tin được, nhưng ta vẫn khó lòng kiểm soát được.
Nếu như... nếu như lời nàng ta nói là thật, vậy thì sự thu nhận ban đầu mười hai năm trước, cũng là vì một mục đích lợi dụng nào đó sao?
"Chủ tử... ngài sẽ không đối xử với ta như vậy, đúng không?"
21
Ta đã ngồi tĩnh lặng trong điện rất lâu, nhưng vẫn không đợi được Quỷ Thích trở về.
Trong điện tĩnh lặng như tờ, ta tỉ mỉ nhớ lại mười năm qua, dần dần bình tĩnh lại.
Ta không tiếp tục chờ đợi nữa, quay về thả Cốt Cơ ra.
Nàng ta như đã khóc hết sức, ngẩng đầu trống rỗng nhìn về phía ta, giọng nói khàn khàn cười châm chọc: "Dung Đào, ngươi quả thực đã trở nên cay độc hơn rất nhiều."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!