Chương 3: (Vô Đề)

9

Ta phong ấn đèn, đi theo ngài ấy đến chính điện.

Ngài ấy cầm bút, ta mài mực.

Ta cúi mắt nhìn Quỷ Thích vẽ một bức phong thủy đồ.

Ngài ấy vẽ tranh từ trước đến nay đều rất đẹp, chỉ là chưa từng vẽ người.

Trong mơ hồ, ta chợt nhớ đến một người.

Suy nghĩ bay xa, khi ta hoàn hồn, ngẩng đầu chạm phải ánh mắt kỳ lạ của Quỷ Thích.

Quỷ Thích thu lại ánh mắt: "Bình thường nàng rất ít khi thất thần."

"Có lẽ là Chủ tử vẽ đẹp quá."

"Vậy sao?"

Quỷ Thích không phủ nhận, sau khi đặt bút xuống mới ngẩng mắt hỏi: "Dung Cảnh mấy ngày gần đây không đến."

"Vâng."

"Vì sao?"

"Không biết."

"Cốt Cơ đã ở trong tay nàng một thời gian rồi."

Động tác của ta khựng lại.

"Đã nghĩ kỹ cách xử lý chưa?"

"Mạng của Cốt Cơ chưa lấy được, trong lòng ta vẫn còn nuối tiếc, nay nàng ta đã rơi vào tay ta..."

Ta ngẩng đầu nhìn ngài ấy, cong môi cười nói: "Chủ tử, ngài nói xem nên xử lý thế nào cho tốt đây."

Quỷ Thích hoàn thành bức vẽ, sau khi mực khô, ngài ấy nhẹ giọng hỏi: "Nàng thăm dò ta?"

"Không dám."

"Chỉ là tò mò, Chủ tử tại sao lại giúp nàng ta."

Ta ngẩng đầu chăm chú nhìn Quỷ Thích, định từ đó moi móc ra cảm xúc gì đó.

Nhưng sắc mặt Quỷ Thích không đổi, khẽ cúi người xuống.

"Giúp nàng ta?" Quỷ Thích thở dài, "Quỷ Đào, từ đầu đến cuối, ta chỉ giúp nàng thôi."

"Chuyện của Cốt Cơ, để ta giúp nàng nhé?"

Ta dời ánh mắt: "Chuyện này, ta muốn tự mình giải quyết."

"Giải quyết thế nào? Tiếp tục để Dung Cảnh bưng trà rót nước sao?"

Quỷ Thích phát ra một tiếng cười khẩy: 

"Ta giữ nàng lại, không phải để nhìn nàng thảm hại như vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!