Chương 13: (Vô Đề)

"Dưới đáy Niệm Minh Sơn đang đè nén nửa bộ quỷ cốt của nàng, nàng có thể vào, cũng có thể ra tay, cái này chỉ có thể do nàng tự mình mang về."

Quỷ Thích giơ tay chạm vào giữa trán ta, từ đỉnh đầu truyền xuống tứ chi một cảm giác nóng ran.

Dường như có thứ gì đó đang không ngừng tuôn vào cơ thể theo đầu ngón tay của Quỷ Thích.

Sắc mặt Quỷ Thích dần trở nên trắng bệch, kéo dài hồi lâu, ngài ấy mới thu tay lại, cười nói, "Nàng có thể mang về, đúng không?"

Ta đứng sững tại chỗ, cảm giác giọng nói cũng không kìm được mà run rẩy, "Chủ tử... ngài thực sự điên rồi."

Quỷ Thích đã chuyển giao toàn bộ tu vi cho ta, một Quỷ Vương không có tu vi, sẽ bị oán linh dưới trướng nuốt chửng hoàn toàn.

Sắc mặt Quỷ Thích bình thản, dường như không hề cảm thấy chuyện này có gì ghê gớm.

Ngài ấy đột nhiên vươn tay, ôm ta vào lòng, giọng nói rất khẽ, rất khẽ: "Ta không biết biểu lộ cảm xúc, nhưng so với bị nuốt chửng, ta càng sợ nàng sẽ biến mất hơn."

Ta đứng cứng đờ tại chỗ, trái tim vốn không đập trong lồng n.g.ự. c dường như bắt đầu rung động.

Từng nhịp, từng nhịp, đập mạnh mẽ.

Quỷ Vương trước mắt và thiếu niên năm đó chồng lên nhau, hình bóng không giỏi ăn nói nhưng không một ngày thất hẹn, cố chấp, ít lời và luôn chờ đợi.

"Chủ tử, ngài thế này còn gọi là không biết biểu đạt cảm xúc sao? Cảm xúc của ngài sắp tràn ra ngoài rồi kìa."

"Vậy nàng có cảm nhận được không?"

"Cảm nhận được."

"Ta còn một câu hỏi," Ta ngẩng mắt nhìn ngài ấy, "Cốt Cơ c.h.ế. t như thế nào?"

Nếu Quỷ Thích muốn hủy diệt linh hồn, vậy Cốt Cơ sẽ không thể sống, ta không nghĩ sẽ có sự trùng hợp như vậy.

Quả nhiên, Quỷ Thích bình tĩnh nói: "Ta giết."

"Nàng ta dùng quạt xương để chống đỡ kiếp nạn cho Dung Cảnh, ta đã tốn chút tâm sức, đổi quạt xương đi."

"Mượn kiếp nạn g.i.ế. c người."

Quỷ Thích cụp mắt: "Những việc nàng ta đã làm, ta sẽ trả lại đầy đủ."

"Trả lại đầy đủ," Ta lẩm bẩm từ này, "Ta vẫn phải tự mình ra tay thôi."

"Từng d.a. o một, ta đều nhớ rõ ràng."

44

Cốt Cơ hôn mê rồi lại tỉnh dậy, ta nắm chặt con d.a. o găm, nghiêng đầu nhìn nàng ta cười.

Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, Cốt Cơ như biến thành người khác, nàng ta lẩm bẩm không rõ ràng điều gì đó.

"Cốt Cơ, ngươi đừng trách ta nhé."

Ta mỉm cười: "Ta cũng không muốn như vậy, nhưng ta cần ngươi biến mất."

Cốt Cơ rụt cổ lại, khẽ gọi: "Dung Cảnh ca ca đưa ta đi, Cốt Cơ đau... cứu ta..."

Nếu không phải muốn giữ lại mạng nàng ta, ta sẽ không nương tay.

"Niệm Minh Sơn à", ta thầm đọc cái tên này, "chính phái nhân gian".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!