Ta không tin lời này, Cốt Cơ dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ của ta, cười nói:
"Đương nhiên ta dùng tín vật của ngươi để tìm hắn đấy, thiếu niên đó cũng vậy, thấy tín vật liền tin là thật mà đến, đỡ cho ta không ít phiền phức."
Ta cứng đờ, tim đập dần nhanh hơn, "Tín vật?"
Giọng Cốt Cơ nhẹ nhàng, từng chữ một thốt ra:
"Ngươi nghĩ ta làm sao mà dùng tín vật của ngươi tìm được thiếu niên đó? Dung Đào, làm người đừng quá ngây thơ như vậy."
Tín vật của ra, người duy nhất ta đã trao cho…
Dung Cảnh.
Cốt Cơ từ thắt lưng lấy ra một đoạn gỗ được chạm khắc, ném qua, đó chính là thứ ta đã khắc một ngày một đêm để tặng cho thiếu niên đó.
Ta vuốt ve đoạn gỗ này, ngón tay không ngừng run rẩy.
Cái gọi là lành ít dữ nhiều, chính là ý này sao?
Tại sao lại giao tín vật cho Cốt Cơ.
"Ta không tin, cho ta gặp Dung Cảnh."
Ta loạng choạng bò ra ngoài, bị Cốt Cơ kéo lại, nàng ta khẽ cười:
"Nếu không có sự cho phép, tại sao ta có thể đưa ngươi xuống núi?"
Ta cứng đờ.
"Cầu xin ta, ta sẽ tha mạng cho hắn."
Lòng ta lạnh nửa vời, giọng run rẩy, "Cầu... cầu xin ngươi tha cho hắn."
Cốt Cơ lắc chuông, từ trên cao nhìn xuống cười nói, "Dung Đào, ngươi có tư cách gì mà cũng họ Dung chứ."
"Ngươi cũng xứng đáng để Dung Cảnh làm những điều này cho ngươi sao."
Ta lặng lẽ sờ vào thắt lưng.
Ngón tay Cốt Cơ chạm vào trán ta, "Cầu xin người khác phải có lễ nghi, Dung Cảnh ca ca đã dạy nghi lễ cung đình, cầu xin người khác phải quỳ xuống cầu."
Ta cúi đầu làm động tác quỳ xuống, Cốt Cơ cười phá lên, chuông ở thắt lưng leng keng vang, chưa kịp mở miệng, đột nhiên một tiếng thét chói tai ngã vật xuống đất.
Một vết thương lướt qua eo nàng ta, m.á. u ồ ạt chảy ra.
Ta đặt con d.a. o găm vào eo nàng ta, lưỡi kiếm đã ngập một nửa, sắc mặt Cốt Cơ biến đổi trong chốc lát, rồi rất nhanh trở lại bình thường.
"Dung Đào, ngươi chỉ là người phàm trần thôi mà."
Nàng ta dùng ngón tay nắm chặt lưỡi dao, "Ngươi nghĩ ngươi có thể làm ta bị thương sao?"
"Ta quả thực không thể," Ta lùi con d.a. o găm lại, "Nhưng nó có thể."
Nàng ta ngạc nhiên cụp mắt, đồng tử co rút dữ dội.
Ta bọc lá bùa vào con d.a. o găm, đ.â. m mạnh xuống.
Lá bùa đó là do Dung Cảnh đưa cho ta đêm đó, nó tuyệt đối không phải vật tầm thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!