Dung Cảnh bây giờ cũng bặt vô âm tín, ta nuốt một ngụm trà lạnh, lòng treo ngược cành cây.
Ban đêm, từng tiếng chuông leng keng trong trẻo vang lên ngoài cửa sổ, ta đẩy cửa sổ ra, thấy khuôn mặt âm trầm của Cốt Cơ.
Nàng ta nhét vào lòng ta một túi đồ nặng trịch, lạnh lùng nhìn ta,
"Ngươi xuống núi đi, càng xa càng tốt, nếu ngày mai ta còn thấy ngươi, ta sẽ tự tay g.i.ế. c ngươi."
Ta nhìn chằm chằm túi đồ trong lòng, ở giữa kẹp theo tín vật của Cốt Cơ có thể ra vào cổng núi.
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
Cốt Cơ không muốn nói thêm với ta một lời nào nữa, nàng ta quay người bước ra ngoài, bóng dáng hòa vào màn đêm.
Ngón tay ta nắm chặt túi đồ khẽ co lại, người có thể khiến Cốt Cơ như vậy, chỉ có Dung Cảnh.
Dung Cảnh gặp chuyện rồi sao?
Tim ra đập nhanh không kiểm soát, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm mịt mùng.
Quả thực đã lâu không gặp Dung Cảnh rồi.
Khi ta đang cầm túi đồ do dự, cửa phòng chợt kêu một tiếng, Dung Cảnh đẩy cửa bước vào.
Đã lâu không gặp, cả người hắn ta dường như mệt mỏi hơn nhiều, hắn ta cụp mắt nhìn túi đồ trong tay ta, hơi ngạc nhiên một chút, rất nhanh đã hiểu ra.
"Cốt Cơ đã đến rồi."
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
Có lẽ không giấu được nữa, Dung Cảnh cũng không định giấu, hắn khẽ nói, "Dung Đào, ngươi không thể xuống núi."
Ánh mắt Dung Cảnh lộ rõ vẻ mệt mỏi, "Nếu xuống núi, e rằng tính mạng khó giữ."
Tim ta đập thót một cái.
35
Khi Dung Cảnh lần đầu gặp ta dưới chân núi, hắn ta đã để ý. Hắn ta bảo vệ ta lên núi, sớm đã nhận ra thể chất của ta đặc biệt, sẽ thu hút oán linh.
Linh khí ở Niệm Minh Sơn nồng đậm, có thể bảo vệ ta bình an một đời.
Nhưng Dung Cảnh lại phải dành thời gian mỗi đêm để chống lại những oán linh theo sau.
Niệm Minh Sơn phát hiện ra chuyện này, không muốn giữ ta lại nữa, nhưng Dung Cảnh kiên quyết muốn ta ở lại.
Túi đồ trong tay ta rơi xuống đất, nhất thời không biết nên nói gì, "Ta không biết, sẽ gây cho ngươi rắc rối lớn đến vậy..."
Dung Cảnh sững sờ, "Chuyện nhỏ thôi, đối với ta chẳng qua tốn chút tâm sức, nhưng có thể giữ được mạng ngươi, ta không thấy có gì tổn thất."
"Vậy tại sao những năm ở dưới núi lại bình an vô sự?"
Ánh mắt Dung Cảnh ta sầm lại, không nói gì.
Trong đầu ta đầu tiên nghĩ đến một người, vội vàng lên tiếng, "Thiếu niên đó..."
Dung Cảnh cúi mắt, "Thiếu niên đó ta không tìm được, e rằng lành ít dữ nhiều."
Như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu, một luồng khí lạnh rơi thẳng xuống tận gót chân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!