Ta đã chec dưới tay nữ nhân được Dung Cảnh cưng chiều nhất, rồi bị làm thành chiếc quạt xương.
Ở Minh Giới, ta ngày đêm đứng canh bên cầu đợi hắn ta, đợi mười hai năm vẫn không thấy, nhưng lại đợi được nữ nhân đó.
Buồn cười thay, ngay khoảnh khắc nhận được tin tức, hắn đã lao ngay đến gặp ta, nhưng lý do lại là để ta tha cho nữ nhân đó.
Ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt hắn: "Ngươi đã từng nói, muốn cầu xin người khác thì phải quỳ xuống mà xin."
1
"Ngươi đã từng nói, muốn cầu xin người khác thì phải quỳ xuống mà xin."
Ta nằm nghiêng trên chiếc trường kỷ mềm mại, giơ tay ngắm nghía màu sơn móng tay mới thoa sáng nay, màu đỏ tươi mọng như sắp nhỏ giọt, rất vừa ý ta.
Liếc mắt thấy nam nhân đứng thẳng tắp trước cửa.
Hắn mím chặt môi, thần sắc biến đổi mấy lần, cuối cùng vẫn không chịu hạ mình, phẩy tay áo bỏ đi.
"Xì." Ta chống người dậy, nhìn theo bóng lưng kiên quyết rời đi qua khe cửa sổ hé mở, thở dài, "Thật là chẳng có gì thú vị."
2
Ta tên là Quỷ Đào, người giữ đèn ở Minh Giới.
Chức vụ không lớn, nhưng quyền hạn lại rộng, những hồn ma mới vào Minh Giới đều do ta dẫn đường.
Ta đã đợi mười hai năm, không đợi được Dung Cảnh, nhưng nữ nhân được hắn ta cưng chiều nhất đã rơi vào tay ta.
Thấy chưa, Dung Cảnh vừa nhận được tin, đã bay đến gặp ta rồi.
Ta nhìn ngọn đèn trong tay, ánh đèn quỷ dị sáng quắc, còn có thể phản chiếu một cái bóng mong manh yếu ớt.
"Cốt Cơ à Cốt Cơ, giữa các ngươi, rốt cuộc cũng chỉ có thế thôi nhỉ."
Thành đèn đột nhiên lồi ra một khối, rồi từ từ trở lại hình dạng cũ, ta cười khẽ, "Ngươi cũng nghe thấy rồi phải không?"
Đèn rung lắc dữ dội một cái rồi im bặt.
"Nàng rảnh lắm à?" Đằng sau truyền đến một giọng nói nhàn nhạt.
Ta quay người, thuận thế dựa vào khung cửa gật đầu: "Không có việc gì để làm nên lúc nào cũng thấy tẻ nhạt lắm."
"Ta giúp nàng tìm."
Ngài ấy đứng dưới bậc thềm, nhàn nhạt liếc nhìn ta, vẻ mặt đầy châm chọc.
"Cốt Cơ khi còn sống có một cây quạt xương, nàng mang nó đến đây."
Nụ cười của ta đông cứng lại: "Chủ tử, ngài thật là luôn biết cách đ.â. m vào tim người khác mà."
Quạt xương thông thường làm bằng tre, gỗ, nhưng cây quạt của Cốt Cơ lại có thể gọi là quạt xương thật sự, vì xương được dùng chính là xương của ta.
3
Quỷ Giới quanh năm không có ánh sáng, các phủ đệ đều thắp đầy đèn u tối, cái ánh sáng quỷ dị đó khiến người ta phát bực.
Từ khi Chủ tử ban cho ta chiếc đèn dẫn hồn này đã tròn mười năm.
Ta cúi đầu nhìn vào trong đèn, trên thành đèn lờ mờ vẫn thấy bóng dáng của Cốt Cơ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!