Chương 15: (Vô Đề)

Tống Khê bỗng nhớ đến một truyền thuyết — người ta nói, khi một người chết đi, họ sẽ hóa thành một ngôi sao, treo trên bầu trời dõi theo người mà họ còn luyến tiếc.

Mẹ ơi, bây giờ mẹ cũng đang cùng con chia sẻ khoảnh khắc vinh quang này, phải không?

Tống Khê ngước nhìn bầu trời đầy sao, mắt dần ươn ướt.

Một lúc sau, một chiếc áo khoác nam choàng nhẹ lên vai cô.

Tống Khê kinh ngạc quay đầu lại, liền chạm vào một ánh mắt sáng như vì tinh tú.

Người đàn ông mỉm cười dịu dàng, giọng nói ấm áp và dễ nghe đến mức gần như không thật:

"Cô gái, chúng ta… từng gặp nhau ở đâu rồi thì phải?"

Tống Khê buồn cười, định trêu đây là chiêu trò tán gái cũ rích, nhưng rồi lại cảm thấy khuôn mặt ấy vô cùng quen thuộc.

Ngay cả cô cũng muốn hỏi:

"Anh ơi, hình như chúng ta đã từng gặp nhau?"

Thấy cô ngơ ngác nhìn mình, người đàn ông đột nhiên nắm lấy tay cô, viết vào lòng bàn tay:

"Tiểu Khê, anh là Chu Triệt."

Chu Triệt — tuần hoàn bất tận, trong trẻo không đổi.

Chớp mắt, khuôn mặt người đàn ông trước mắt dường như trùng khớp với hình ảnh người anh hàng xóm năm nào trong ký ức cô.

Gặp lại cố nhân, tâm trạng u ám của Tống Khê bỗng chốc tan biến:

"Chu Triệt… Là anh Chu Triệt năm xưa sao?"

Ánh mắt Chu Triệt ánh lên niềm vui khôn tả, lời nói lại mang chút trách móc nhẹ nhàng:

"Giờ mới nhớ ra anh à?"

Tống Khê bị anh chọc cười, theo thói quen cúi thấp đầu.

Ngay giây sau, Chu Triệt hỏi:

"Đi ăn khuya với anh không?"

Như thể bị mê hoặc, Tống Khê vô thức gật đầu.

Mười lăm phút sau, họ ngồi tại một quán ăn vỉa hè ven đường.

Tống Khê hơi ngạc nhiên:

"Anh vẫn nhớ em thích ăn mấy món này sao?"

"Ừ." Chu Triệt luôn giữ nụ cười nơi khóe miệng:

"Những gì em thích, anh đều nhớ."

Anh có vẻ là khách quen ở đây, ông chủ quán vừa thấy anh đã hồ hởi bước ra:

"Cậu trai, vẫn như lần trước chứ?"

Chu Triệt gật đầu, ông chủ liền thu lại thực đơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!