Bọn họ sớm đã biết kết bộ phim ấy, nhân vật chính đưa người yêu của Hải Thần thoát khỏi thuyền ma, cuối cùng Hải Thần và người nọ được đoàn tụ.
Nhưng bài hát này lại chèn vào lúc nhóm nhân vật chính lần đầu gặp Hải Thần, nghe Hải Thần kể một câu chuyện cũ, nên sau khi câu chuyện ấy kết thúc, giọng hát kia cũng biến mất.
Qua hồi lâu, phòng livestream lại bắt đầu dâng trào.
"Dữ quá! Phim này tôi đã xem rất nhiều lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được ý nghĩa sâu xa trong đó đấy!"
"Vãi! Tôi khóc luôn rồi này!"
"Tôi cũng vậy, nghe bài hát xong cảm giác tầm nhìn nhòe đi, còn tưởng mình mờ mắt, sau đó mới phát hiện ra mình đã khóc!"
"Lúc tôi xem phim sao lại không cảm thấy bi thương như vậy nhỉ? Với lại, dù đã biết rõ kết cục nhưng vẫn rất khó chịu!"
"Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi đang làm gì thế? Hình như tôi đến để mắng người mà, hoảng loạn vậy."
"Tôi cũng đến để chửi đây, giờ tôi nên làm gì? Hình như bị thao túng mất rồi. *Rớt nước mắt* Phong Thần, tôi có lỗi với anh, chịu thôi, tôi không thể chống lại sức hấp dẫn này được nữa!"
"Chắc chắn streamer này không phải người! Chắc chắn là người cá!"
"Đồng ý với lầu trên."
Đồng ý +1.
Đồng ý +2.
Ngu Thất nhìn dấu + ngày một cao hơn, cậu có hơi hoảng,
"Đây là phòng livestream Không Có Cá, tôi là streamer Ngô Ngư, thích livestream ca hát, có thể đăng ký kênh, muốn chửi streamer cũng được, đăng ký kênh là được rồi, lúc streamer online đỡ phải đi tìm người."
Khán giả: ...
Bọn họ dở khóc dở cười, chỉ có thể nhấn tặng quà, bình luận 666 tràn khắp màn hình.
Mà đám fan hâm mộ của Như Phong lúc đầu còn hùng hổ đến đây bóc phốt cũng sớm quên dự định ban đầu, thậm chí còn phấn khởi giới thiệu bài hát.
Nhưng chẳng kịp chờ bọn họ chọn bài, Ngu Thất đã tiếp tục ấn mở bài hát thứ hai trong mười ca khúc nổi tiếng, bài hát có tên Tàn.
Khi âm nhạc vang lên, tất cả đều vô thức nghiêm mặt, tiết tấu này bọn họ đã quá quen thuộc. Đây là một ca khúc nói về chiến tranh, được sáng tác trong thời kỳ chiến tranh loạn lạc, người sáng tác là một đám trẻ, một đám trẻ bị mất người nhà, ca khúc được sinh ra trong phế tích hài cốt, thậm chí trong tiếng nhạc còn xen lẫn tiếng hỏa lực.
Tiết tấu nặng nề dồn dập như kích thích màng nhĩ của mọi người, vang vọng trong trái tim, giọng Ngu Thất vang lên tận trời, lúc trầm thấp lại kết hợp với tiếng cảnh báo ném bom, linh hoạt kỳ ảo, yếu ớt, mờ mịt, bối rối, vừa cất tiếng đã khiến người nghe nháy mắt đã rơi vào kỳ loạn lạc.
Giọng hát Ngu Thất đang dẫn dắt bọn họ đến quốc gia này, thành phố này, khu phế tích này, linh hoạt kỳ diệu như âm thanh của thiên sứ, như chiếc lông vũ trắng xóa tỏa ra thứ ánh sáng thuần khiết, lượn lờ qua khắp các bức tường đổ nát hoang tàn.
Bọn họ giống như những đứa trẻ kia vậy, kinh hoàng đứng đầu đường cuối phố, nhìn sương mù tản ra khắp xung quanh, nghe tiếng máy bay oanh tạc trên đỉnh đầu, thậm chí còn chẳng biết có khi nào một giây sau mặt đất dưới chân mình sẽ nổ tung hay không.
Xung quanh đều có người chạy trốn, bọn họ chạy trong tiếng hét tán loạn, thậm chí còn không biết hướng mình chạy có phải chăng là đường sống.
Giọng ca trầm thấp dần mất khống chế, cuối cùng, tòa nhà sụp đổ sau tiếng ầm vang dội, bỗng khàn cả giọng! Tiết tấu lắng đọng nháy mắt đã bị bỏ xa, khác với thanh âm lúc trước của Hải Thần, âm cao của bài hát này cực kỳ bén nhọn, còn mang theo cả sự ngây ngô trong sáng của một đứa trẻ, nhưng chỉ là thoáng qua, sự ngây ngô ấy đã phai mờ, chớp mắt được phủ lên bởi một màu đen đậm đặc.
Có sự kiên cường bất khuất, có khát khao được sống mãnh liệt và cả thù hận. Nửa bài sau đều nhanh chóng dồn dập, như một con thú nhỏ bị kích thích đến nổi điên, vươn mình xù lông đứng trên bãi phế tích, ngăn những người xâm nhập trước mặt mình, để lộ răng nanh nhỏ bé, dù có phải đồng quy vu tận cũng xông đến chiến đấu không hề do dự.
Trong tiếng bạo tạc sụp đổ, ca khúc bước vào hồi cuối, giọng Ngu Thất dần trầm xuống, họ bước qua những căn nhà đã hoàn toàn thay đổi, tìm một đoạn tường, một góc xó rúc vào tránh gió rét ban đêm.
Tiếng máy bay ném bom trên đỉnh đầu cũng vơi bớt, mọi âm thanh lần lượt lặn mất, mặt trời đáng sợ như quả bom dần lặn về Tây, màn đêm tĩnh lặng giáng xuống trần thế.
Sau khi tất cả âm thanh biến mất, tiếng Ngu Thất vang lên, bài hát này kết thúc không phải là một câu hát mà là người hát độc thoại:
"Tôi trong phế tích, tôi trong sân nhà, tôi vẫn luôn, vẫn luôn ở đây, mãi cho đến ngày, tôi an nghỉ tại nơi này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!