Chương 23: (Vô Đề)

img src=" width="3700" height="2000" layout="responsive">

Đèn trong phiên tòa lại khôi phục như cũ, mọi người đều chậm rãi đứng lên mông lung nhìn xung quanh, tiếng khóc chối tai của đứa trẻ sơ sinh đã biến mất, ánh đèn sáng ngời khiến mọi người cảm giác như vừa thoát khỏi giấc mộng.

Có phải đã nằm mơ không? Trải nghiệm kỳ lạ kinh khủng này nào có thể ở hiện thực được. Phiên tòa yên ắng mọi người ai nấy cũng nhìn nhau, trong đầu có vô số câu hỏi.

Cuối cùng có người đến gần cửa sổ kéo tấm rèm nặng trịch sang một bên, ánh sáng tự nhiên tràn vào làm cho mọi người dần bình tĩnh lại, xua tan cái quỷ dị trong phiên tòa. Nhân viên nhanh chóng tiến hành giải thích, thì ra là đột nhiên mạch điện bị chập nên dẫn đến dòng điện hỗn loạn ảnh hưởng đến thiết bị trong tòa.

Mọi người bình tĩnh lại, người tham gia dần tản về hết, mà làn sóng dư luận cũng không kết thúc theo phiên tòa, nhất là cuối phiên thẩm vấn còn có tiếng trẻ sơ sinh khóc, điều này lại làm bọn họ xôn xao cả lên.

Nhưng điều khiến người ta bàn tán nhiều nhất vẫn là phản ứng thái quá của Dư Thu Diệp. Lúc phiên tòa kết thúc, cô ta bị còng tay lại rõ ràng vẫn còn đang la hét không hề cảm thấy hối hận, rõ ràng là đang giãy giụa dữ dội nhưng sau khi đèn điện tắt ngóm đi, Dư Thu Diệp như thành con người khác, sắc mặt trắng bệch, mặt đầy nước mắt, hơi khom người xuống đi lại rất khó khăn.

Có người trên mạng so sánh Dư Thu Diệp trước và sau khi tắt đèn lại làm dư luận dậy sóng.

"Có phải người phụ nữ đó có ý đồ xấu không? Vội vàng đổi thái độ ăn năn tranh thủ lấy sự đồng tình à? Lúc đi còn hơi cúi người xuống nữa."

"Ai mà đồng tình với cô ta chứ, đừng đùa nữa được không?"

"Tôi thì ngược lại, cảm thấy Dư Thu Diệp như bị dọa ấy, dù sao tôi ngồi trước máy tính nhìn thấy cảnh đó còn giật mình, sợ là không khí tại phiên tòa càng kinh khủng hơn nên khiến Dư Thu Diệp chột dạ thôi!"

"Còn biết chột dạ nữa sao? Vừa nãy vừa hùng hồn nói người chết bảo cô ta chết đi, kết quả giây sau đèn tắt hết, vả lại tiếng khóc kinh dị kia nữa, đã không bị dọa tè ra quần đã là tốt lắm rồi!"

"Đây là lần đầu tiên tôi tin vào nhân quả, dù có phải là trùng hợp hay không thì phiên tòa thẩm vấn lần này đã có ảnh hưởng rất lớn đến tôi, dù là vụ án hay là cảnh tượng ly kỳ kia cũng vậy."

"Còn tôi lại tò mò trong thùng hồ sơ cuối cùng kia của Vệ đại thần có thứ gì?"

"Nghe lầu trên nói xong tôi cũng rất tò mò."

Trương Kha lần đầu tham gia phiên tòa thẩm vấn cũng hiếu kỳ, mặc dù cậu thanh niên tràn đầy sức sống này cũng sợ nhưng sau khi bình tĩnh lại cậu ta vẫn vui vẻ như thường, hăng hái đứng sau lưng La Phù Nhược thảo luận về chuyện ban nãy.

"Anh La! Thùng hồ sơ cuối cùng của sếp là gì vậy? Em không nhớ là còn chuẩn bị thêm hồ sơ khác nữa, nhưng không phải là người trong văn phòng chúng ta làm chập mạch điện ở tòa án đúng không? Sao lại trùng hợp thế được! Dư Thu Diệp vừa gào lên đòi người chết đến lấy mạng thì đường điện có vấn đề, chẳng những đèn tắt mà cả loa cũng bị ảnh hưởng tự phát đoạn ghi âm kia, anh có thấy sau khi đèn sáng sắc mặt Dư Thu Diệp trắng bệch không?

Khóc đến mức nhòe cả lớp trang điểm, đi cũng không nổi nữa, bị người ta kéo ra ngoài, hơn nữa còn cúi người, cảm giác như đã già đi tận mười tuổi ấy..."

"Dừng! Dừng lại ngay! Vừa nãy là ai ôm anh Dịch không chịu buông tay, anh còn nhớ lúc cậu vừa đến văn phòng còn đi theo anh Dịch khám nghiệm tử thi mà, sao lại nhát gan thế? Người cao tận một mét tám lại đu trên người anh Dịch, kết quả khiến anh ấy đau eo muốn chết." La Phù Nhược đỡ trán, vừa nãy đèn tắt, cô không bị tiếng khóc của đứa bé dọa sợ mà ngược lại Trương Kha ở bên cạnh bị giật mình gào la thảm thiết, đến khi đèn sáng lên đã thấy tên Trương Kha to con kia bám chặt trên người Chu Dịch, cũng may Chu Dịch khá cao, chỉ là không ngờ bị Trương Kha tập kích nên bị trật eo, vừa nãy đã được Tác Tư Tiền đưa vào bệnh viện.

Trương Kha nghe xong thì hơi đỏ mặt, hiển nhiên là cũng rất khó xử, "Mấy thứ siêu hình không giống với thi thể mà! Đúng rồi anh, anh có thể hầm canh xương thật lớn không?"

La Phù Nhược nghe xong có hơi đắc ý, "Anh đây sẽ không hầm canh xương, nếu cậu muốn ăn thì cũng được thôi, tay nghề của tôi cũng ổn, chặt vừa nhanh vừa chuẩn đảm bảo chặt xương khúc nào khúc nấy đều tăm tắp."

Trương Kha: "..."

Vụ án đã kết thúc, mọi người trong văn phòng Thập Mệnh Cửu Hoài đều thở phào, cuối cùng vụ án này cũng xong xuôi, mặc dù cái chết của đứa bé khiến người khác thương xót nhưng ít nhất bọn họ cũng đã cố gắng hết sức để đòi lại công đạo cho đứa trẻ.

Trên mạng, chuyện của Dư Thu Diệp vẫn còn rất rầm rộ, có lẽ phải mất một khoảng thời gian dài mọi người mới dần quên đi, mà đến ngày Dư Thu Diệp bị tử hình mọi chuyện lại bị đẩy lên hot search một lần nữa.

Trên những trang phát sóng trực tiếp lớn, mặc dù phiên tòa đã kết thúc nhưng họ vẫn tiếp tục quay chụp, vô số người bàn về Dư Thu Diệp, thậm chí còn có người lan truyền những vụ lùm xùm của cô ta, Tang Miêu Lan và Từ Tư Tư cũng trở thành từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất, đương nhiên là không phải chuyện gì tốt lành. Từ Tư Tư bị phán tù chung thân nhưng người đại diện Tang Miêu Lan lại vô tội vì không có bất kỳ bằng chứng gì có thể chứng minh cô ta có liên quan trực tiếp đến vụ án, thậm chí cũng không thể chứng minh cô ta đã ngụy tạo bằng chứng, hiển nhiên người phụ nữ Tang Miêu Lan này không phải là nhân vật đơn giản.

Sau khi kết thúc phiên tòa cũng có nhiều người canh cánh trong lòng, không ít người đùa rằng linh hồn của đứa trẻ bị chết oan theo lên đến tòa án, đương nhiên cũng có nhiều người tin vào cách giải thích khoa học của tòa, nhưng thật sự chuyện chập đường dây điện quá trùng hợp nên khơi dậy lòng hiếu kỳ của mọi người, nhất thời câu chuyện kỳ lạ kia cũng trở thành trọng tâm, đồng thời còn khiến mọi người tò mò tìm hiểu về những thứ bí ẩn.

Trong biệt thự nhà họ Vệ, Ngu Thất nãy giờ nằm trên ghế sô pha xem phát sóng trực tiếp cuối cùng cũng thỏa mãn, trong lúc tòa tuyên án cậu cảm nhận được một dòng linh lực to lớn đang hòa vào thân thể mình, linh lực bên trong dâng lên cuồn cuộn, cuối cùng cậu cũng xác định được chuyện tu hành của mình có quan hệ mật thiết đến linh hồn của thế giới.

Mà khi quay đến cảnh Dư Thu Diệp bị áp giải lên xe, Ngu Thất đã nhìn thấy đứa trẻ kia đang bám trên lưng Dư Thu Diệp, cũng chính vì vậy mà cô ta không thể đứng thẳng người, phải vác gánh nặng trên lưng đi lại cực kỳ khó khăn, đôi mắt trắng dã của đứa bé nhìn chòng chọc vào Dư Thu Diệp và Từ Tư Tư, Từ Tư Tư đã bị dọa sợ nên vốn không dám ngẩng đầu nhìn, và biết đâu Dư Thu Diệp không thể đợi được đến ngày mình bị tử hình mà sẽ đột tử ngay trong tù, còn Từ Tư Tư e là cũng không sống nổi nữa.

Xe cảnh sát rời đi, ống kính lại chuyển sang Vệ Thập Mệnh, Ngu Thất cảm thấy hôm nay Vệ Thập Mệnh sẽ không có thời gian về nhà, mặc dù vụ án đã kết thúc rồi nhưng sau đó sẽ phải giải quyết rất nhiều công việc.

Đôi mắt Ngu Thất sáng lên, cậu nhìn sang dàn karaoke của mình và bé Hổ đang nằm sấp trên đó ngủ ngáy.

Dàn karaoke này quá hoàn hảo, nghe giới thiệu thì ông chủ của Thiên Lãi Chi Âm rất giàu, đây là lần đầu tự mình lập nghiệp, về chuyện tiền bạc không thành vấn đề nên những thiết bị anh ta bán đều là tốt nhất, sở dĩ có chương trình khuyến mãi dùng thử một tháng này là vì muốn mở rộng thị trường, vả lại số lượng cũng có hạn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!