Tôi chưa đọc xong tin nhắn đã buồn nôn tới mức chạy vào nhà vệ sinh.
Tôi nghi ngờ nghiêm túc rằng Lý Cường có vấn đề thần kinh, phải nhập viện điều trị ngay.
Nghe tiếng động, Cao Văn Cảnh vội chạy tới đỡ tôi, bàn tay trái đeo nhẫn khẽ vỗ lưng:
"Lại nghén nữa à?"
Tôi gật đầu.
Anh dìu tôi ra sofa nằm, nói:
"Em nghỉ chút đi, anh đi hâm sữa cho em."
Tôi lại gật.
Đợi cảm giác buồn nôn lắng xuống, tôi mở điện thoại, chụp màn hình tin nhắn của Lý Cường gửi cho Vương Thiến.
Cô ta không trả lời.
Chỉ là hôm đó, tài khoản livestream của họ đột nhiên không lên sóng.
Tối hôm sau, Vương Thiến lại xuất hiện trên livestream, trán có một vết bầm rõ rệt.
Có người trong bình luận hỏi vì sao bị thương, cô ta liếc mắt nhìn ra ngoài khung hình, ấp úng nói là "vô tình va phải".
Có vẻ Lý Cường không hài lòng với thu nhập hiện tại, nên livestream của Vương Thiến ngày càng "mạnh tay".
Dù bị cấm vài lần, vẫn không chịu dừng.
Cho đến khi tài khoản bị cấm vĩnh viễn.
Trong thời gian này, Lý Cường vẫn không ngừng gửi tin nhắn quấy rối.
Tôi thì vừa gửi cho Vương Thiến, vừa gom hết lại, định sau khi đủ bằng chứng sẽ đi báo cảnh sát.
Sau khi tài khoản của họ bị cấm, tôi cũng chẳng còn hứng thú theo dõi hai người đó.
Việc đầu tư đã khiến tôi kiếm được tiền đủ xài mấy đời, thậm chí còn giàu hơn cả nhà họ Cao.
Tôi mang sính lễ đàng hoàng đến nhà họ Cao cưới Cao Văn Cảnh, trước sự tức nghẹn mặt của ba mẹ anh.
Nhưng họ vẫn phải cố nặn ra nụ cười tiễn con đi.
Chẳng còn cách nào, một người muốn cưới, một người muốn gả, không cản nổi.
Kết hôn xong, chúng tôi dẫn mẹ đi du lịch khắp nơi, trải nghiệm văn hóa khắp thế giới.
Trong chuyến đi ấy, chúng tôi cũng đón nhận một sinh mệnh mới.
Mẹ thường đùa:
"Đi đâu cũng phải làm bóng đèn cho hai đứa!"
Cao Văn Cảnh liền cầm cái đèn ngủ chụp lên đầu, trịnh trọng nói:
"Mẹ ơi! Con mới là bóng đèn! Con biết phát sáng, mẹ không biết!"
Khiến hai mẹ con tôi cười đến ch** n**c mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!