Sáng sớm hôm sau, Lục U mơ mơ màng màng tỉnh dậy trên giường.
Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt phóng đại có hơi mũm mĩm của Lục Ninh.
Lục U hét lên, theo bản năng nhấc chân đạp bay cậu.
"Áu!" Lục Ninh hét lên một tiếng: "Cô gái thô lỗ này!
Lục U tức giận nói: "Bạn nhỏ Lục Ninh, chị đã nói bao nhiêu lần rồi, lúc chị vừa tỉnh ngủ đừng có dọa chị!"
Lục Ninh ôm chân, vô tội nói: "Em chỉ nóng lòng muốn biết, cảm nhận của đương sự về khoảnh khắc độn thổ thôi mà."
"Khoảnh khắc độn thổ gì cơ?"
Lục Ninh dạt dào hứng thú ngồi bên cạnh giường: "Ngày hôm qua sau khi uống say, chị còn nhớ gì không, chị còn nhớ mình về nhà thế nào không?"
Trong lòng Lục U có dự cảm không tốt: "Hình như... chắc là... có lẽ... có chút ấn tượng. Tưởng Đạc đưa chị về à?"
Lục Ninh gật đầu đầy ẩn ý: "Chị biết tại sao anh ấy phải đưa chị về không?"
Lục U: "Em bảo à."
"Em không mạnh mẽ như vậy đâu, bà chị!!!"
Trên mặt Lục Ninh lộ ra nụ cười quỷ quyệt, hắng giọng, học giọng điệu của cô, giả vờ diễn lại: "Em không dậy nổi, Tưởng ca ca phải ôm thì mới khỏe lại được! Còn muốn bế công chúa!"
Lục U mỉm cười, lắc đầu nói: "Chuyện này... tuyệt
- đối
- không
- có
- khả
- năng."
"Em biết chị sẽ không chịu thừa nhận mà."
Lục Ninh đã có chuẩn bị trước, lấy điện thoại di động ra, cho Lục U xem hình ảnh khó coi ở hiện trường.
Trong video, cô giống như một con điên quấn lấy Tưởng Đạc, vừa khóc vừa làm nũng.
Nụ cười của Lục U lập tức đóng băng nơi khóe miệng.
Tuy rằng không khoa trương như Lục Ninh diễn, nhưng hình ảnh kia... quả thực đủ cay mắt.
Lục U lấy gối che mặt, hét lên một tiếng đau đớn, hồn phi phách tán.
Lục Ninh vui vẻ đến nỗi sắp bay lên, cười khanh khách thành tiếng heo kêu: "Xấu hổ muốn chết, đúng là mất mặt mà, chị của em tiếng vang muôn đời há há há."
Lục U đè cậu xuống sàn đập cho một trận thì cậu chàng mới chịu dừng lại, còn oán giận nhìn cô: "Làm thì cũng làm rồi, còn không cho người ta nói à."
Cuối cùng, Lục U yếu ớt nằm ở trên giường, không muốn nói thêm lời nào với cậu nữa: "Mời bạn nhỏ đồng ngôn vô kị [1] lặng lẽ biến khỏi phòng chị đi."
[1] Đồng ngôn vô kị: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kị.
- -
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!