Chương 38: U U Lộc Minh

Một đêm cuối tuần, tại một quán bar có tên "Vô tình gặp" bên ngoài đại học Thanh Phù, nhóm bạn thân Lục U, Thẩm Tư Tư và Tô Nhị tụ tập ở nơi thường tới này.

Nơi này rất ít người, không gian yên tĩnh, vắng lặng, ca sĩ ngồi trong góc gảy đàn guitar, dùng giọng hát khàn khàn, từ tính, đàn và hát một bài dân ca ở nơi xa xôi.

"Không có được bao giờ cùng là tốt nhất." Thẩm Tư Tư vỗ bả vai Lục U: "Bạn thân, nhìn thoáng đi, tình cảm thực sự chẳng là gì đâu, cố gắng vì sự nghiệp mới là điều đúng đắn."

Lục U gục xuống bàn, cằm gác lên khuỷu tay của mình, nhìn ly cocktail màu xanh nhạt trong chiếc ly hình tam giác, tâm tình… buồn bực.

Mặc dù cô biết Thẩm Tư Tư nói không sai, nhất là sau khi trải qua đoạn tình cảm thất bại với Hứa Trầm Chu, cô càng hiểu rõ tình cảm không bao giờ bằng sự nghiệp được.

Đạo lý đều hiểu cả, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.

Từ khi bắt đầu nhận ra mình thích Tưởng Đạc, cô đã biết loại cảm giác cuồn cuộn trong lòng này không hề giống loại tình cảm lưu luyến nơi thanh xuân vườn trường trong quá khứ kia.

Tưởng Đạc người đàn ông này, trên người anh có một sức mạnh giống như vực thẳm, có thể khiến một người phụ nữ yêu anh trong chớp mắt, và yêu anh không chút do dự.

Và thứ tình yêu đó qua mỗi một giây, mỗi một phút, mỗi một giây đều trở nên sâu sắc hơn.

"Tính cách anh ấy chính là như thế, bất cần đời, cảm giác mới mẻ qua đi rất nhanh."

Lục U nghĩ đến nhóm bạn gái trước đây của Tưởng Đạc, nghĩ đến hoa khôi giảng đường xinh đẹp váy ngắn kia...

"Thậm chí tôi còn không phải người bạn gái quen trong thời gian ngắn nhất của anh ấy, người ngắn nhất chỉ bằng một bộ phim điện ảnh thôi."

Tô Nhị cau mày, nói: "Không đến nỗi thế đâu, tôi nghe Hạ Minh Phi nói, Tưởng Đạc đối với cậu là thật, thật, thật đấy."

Cô nói liên tục ba lần "thật", Lục U cười khổ hỏi: "Thật, thật, thật, là có bao nhiêu thật đây?"

Tô Nhị nhớ lại rồi nói: "Bạn trai tôi nói, lúc học cấp ba ấy, không cần phải gặp cậu, chỉ cần vào tiết tự học buổi sáng nghe người khác đọc một câu "U u lộc minh, thực dã chi bình, ngã hữu gia tân, cổ sắt xuy sênh" [1] là anh ấy lập tức có phản ứng sinh lý, cậu nói anh ấy như vậy có phải là thật hay không."

[1] Nằm trong bài thơ Lộc minh 1 của Khổng Tử:

U u lộc minh,

Thực dã chi bình.

Ngã hữu gia tân,

Cổ sắt xuy sênh.

Xuy sênh cổ hoàng,

Thừa khuông thị tương.

Nhân chi hảo ngã,

Thi ngã chu hành.

Dịch thơ:

Con hươu kêu hoà dịu

Để gọi nhau ăn cỏ bình ở đồng nội

Ta có nhiều tân khách tốt

Thì đánh đàn thổi sáo lên

Thổi sao thổi kèn lên

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!