Chương 37: Thời điểm sai lệch

Trong đầu Tưởng Đạc rất loạn, anh không tài nào giải thích được những thứ xảy ra trong video, bởi vì anh hoàn toàn không nhớ gì cả.

Cho tới bây giờ anh cũng không biết mình bị mộng du. Nhưng nghĩ kỹ một chút, mấy năm nay nay luôn sống một mình, có lẽ bị mộng du cũng không ai biết.

Cả người Tưởng Đạc lạnh băng, huyệt Thái Dương nảy lên.

Rồi anh bừng tỉnh nhớ đến tình cảnh trong cơn ác mộng kia, anh trong giấc mơ đó, đứng trong bóng đêm, từ xa nhìn tên ác ma kia ngược đãi chính mình.

Linh hồn đã thoát ra hoàn toàn, dường như anh đang nhìn một cái xác không hồn chịu đựng tất cả đau khổ.

Đột nhiên, cậu bé đang ngồi trên ghế ngẩng đầu lên, bắt đầu thét về phía anh ta, hai mắt trợn trừng, khoé mắt tràn ra tia máu, khóe miệng tràn ra nụ cười quỷ quyệt.

Giống hệt nụ cười của "anh" trong video kia.

Tưởng Đạc mở mắt ra, trán đổ mồ hôi hột.

Ngay lúc này, màn hình điện thoại lại sáng lên, là tin nhắn Lục U gửi tới.

U U Lộc Minh: "Là em đối xử với anh quá dịu dàng nên khiến anh được voi đòi tiên, làm chuyện xấu trong nhà em đúng không?"

JD: "Anh xin lỗi."

U U Lộc Minh: "Thừa nhận rồi hả?"

JD: "Bây giờ anh hơi bận."

U U Lộc Minh: "Anh đừng có đổi chủ đề. Sao lại làm vỡ khung ảnh của em hử, còn cười khiêu khích như thế nữa, trông như cố ý ấy."

Tưởng Đạc không biết giải thích thế nào, Lục U sẽ không tin anh bị mộng du, bởi vì ngay cả bản thân anh còn không tin được.

JD: "Cưng, anh đền em cái khác."

U U Lộc Minh: "Không giải thích gì sao [khóc thút thít]."

JD: "Không có [sờ đầu]."

Lục U hiểu tính của anh, muốn thì anh sẽ nói, không muốn nói thì cô cũng không miễn cưỡng nữa.

Cô gửi cho anh một đường link: "Mua cái khung này nè, mua hai cái, một cái treo tường, một cái để bàn."

JD: "Được."

U U Lộc Minh: "Lần sau chúng ta chụp chung một tấm, em sẽ đặt trên đầu giường."

JD: "Ảnh cưới có tặng kèm khung mà."

U U Lộc Minh: "Ai muốn chụp ảnh cưới với anh chứ!"

- -

Trong cuộc họp hội đồng quản trị, Tưởng Tư Địch nhìn biểu cảm trên mặt Tưởng Đạc, lúc thì lông mày nhíu chặt, lúc thì khóe miệng lơ đãng nở nụ cười yếu ớt.

Trước đây cô không biết nếu Tưởng Đạc rơi vào lưới tình sẽ thành bộ dáng gì, nhưng bây giờ khi thấy rồi, chính là một thằng ngu.

Tưởng Đạc nhắm mắt không thèm để ý để ý cái nhìn của chị gái, nói ngắn gọn vài câu để kết thúc cuộc họp, sau đó đi ra ngoài.

Tưởng Đạc gọi cô lại: "Chị, giúp em điều tra chuyện này."

Tưởng Đạc dừng chân lại, quay đầu nhìn Tưởng Đạc: "Tam gia, chị không phải trợ lý của em, càng không phải cấp dưới trong đội của em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!