Vốn Lục U cho rằng Tưởng Đạc nói đùa, không nghĩ tới anh lại đưa cô tới phòng anh thật.
Gian phòng rộng rãi và sạch sẽ, ở giữa có một cái giường trắng tinh, chăn hơi nhàu, hiển nhiên vừa rồi anh ngủ ở đây.
Lục U hơi ngại ngùng đứng ngoài cửa, không dám mặt dày đi vào.
Tưởng Đạc rất tự nhiên cầm hành lý của cô đặt vào cạnh trường, nói: "Đêm nay muộn rồi, ở tạm đây một đêm đi."
"Không còn phòng khác sao?"
Anh lười biếng nằm trên giường, lấy khuỷu tay che mắt, mệt mỏi rã rời đáp: "Trong thôn không an toàn, em ở đâu anh cũng không yên tâm, trừ khi ở bên cạnh anh."
Những lời này khiến Lục U cảm thấy ấm áp.
Bởi vì điều kiện có hạn nên cô cũng không để ý nữa, sau khi vào phòng lại nhỏ giọng nói: "Làm phiền anh rồi."
"Em đúng làm phiền anh rồi, mệt quá, mặc kệ em đấy."
Nói xong anh giơ tay tắt đèn đi.
Ánh sáng trong phòng lập tức vụt tắt, chỉ có ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào. Chiếc giường 1m5 không rộng lắm, anh xoay người nhường chỗ cho cô ngủ.
Nhưng Lục U vẫn đứng bên cạnh giường, do dự hỏi: "Cứ... ngủ như vậy sao?"
"Em còn muốn làm gì à?"
"Không phải..."
Mặt Lục U đỏ bừng, may mà bóng đêm bao trùm nên không nhìn ra: "Ý của em là... chúng ta ngủ chung sao?"
Tuy là từ bé quan hệ của hai người đã rất thân thiết, nhưng dù sao khi đó vẫn còn nhỏ, không giống như bây giờ, bọn họ đều đã là người trưởng thành cả rồi.
Cánh tay Tưởng Đạc vỗ nhẹ lên chiếc gối bên cạnh, nhướng mày nhìn cô: "Có thể ngủ trên giường, cũng có thể lên ghế ngủ cả đêm, tự chọn đi."
"Em chọn ghế."
Lục U nói xong, không do dự đi về phía cái ghế kia.
Lúc đi ngang qua người anh, bàn tay thô tô của người đàn ông nắm lấy cổ tay cô, dùng sức kéo một cái, Lục U đứng không vững, trực tiếp ngã lên giường.
Anh đặt cô ở bên cạnh, từ phía sau ôm chặt lấy cô, sau đó với lấy cái gối, không nhiều lời đặt dưới đầu cô.
"Tưởng Đạc!"
Lục U tưởng anh muốn làm gì đó, hoảng loạn muốn trốn tránh.
Tưởng Đạc ôm cô từ phía sau, dịu dàng nói bên tai cô: "Anh nói rồi, bên gối anh là chỗ an toàn nhất, anh sẽ không để người khác đụng vào em, anh cũng sẽ không động vào anh. Nghe lời, mau ngủ đi."
Giọng nói anh thuần hậu, có thể khiến người ta an tâm.
Thấy anh thực sự không tiến thêm bước nữa, Lục U dần dần bình tĩnh lại.
Trong bóng tối tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng tim đập của cô, cùng với tiếng hít thở nhè nhẹ đang phả vào gáy cô của anh.
Đúng thế, dù cho cả thế giới này không đáng tin, nhưng Tưởng Đạc ở phía sau nhất định là người duy nhất cô có thể tin tưởng được.
"Tưởng Đạc, ngày mai em về rồi."
Tưởng Đạc chậm rãi mở mắt: "Nhanh vậy à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!