Chương 33: (Vô Đề)

Khoảng thời gian đó, Lục U bắt đầu thường xuyên nhận được tin nhắn và ảnh Tưởng Đạc gửi tới.

Trong những bức ảnh đó, có sóng lúa trên đồng ruộng nông thôn, có bầu trời xanh thẳm, còn có những người phụ nữ nông thôn chất phác và những đứa trẻ mặt mày phiếm đỏ.

Lục U phóng to hình ảnh lên, nhìn kỹ một chút rồi nói: "Quần áo của bọn trẻ có vẻ cũ lắm rồi, hình như cũng không vừa người nữa."

JD: "Quả nhiên nói ba câu không thể thoát được bệnh nghề nghiệp. [cười mỉm]."

U U Lộc Minh: "[cười mỉm]"

JD: "Trong thôn không thể so sánh với thành phố được, nơi này rất hẻo lánh, cũng rất lạc hậu, mấy đứa trẻ này hầu hết là mặc lại đồ của người lớn."

U U Lộc Minh: "Gần đây tam gia biến thành người nói nhiều rồi, ngày nào cũng nói rất nhiều chuyện với em."

JD: "Có sao?"

U U Lộc Minh: "Xem lịch sử trò chuyện đi."

Tưởng Đạc kéo phần lịch sử lên, quả nhiên mỗi ngày đều nhắn tin.

Bất kể là nhìn thấy mặt trời nhuộm đỏ bầu trời, hay là nhìn thấy sóng lúa lay động khi gió thổi, hoặc như bữa tối hôm nay không hợp khẩu vị... Anh đều chia sẻ với cô.

JD: "Chắc là vì cô đơn quá."

U U Lộc Minh: "Tam gia cũng biết cô đơn sao? [cười mỉm]"

JD: "Đương nhiên. [cười mỉm]"

So với người khác, anh càng hiểu cảm giác cô đơn là như thế nào. 

Bởi tư ngày bắt đầu thích cô đến bây giờ, mỗi ngày đều là cô đơn.

JD: "Em đang làm gì thế?"

U U Lộc Minh: "Vẽ thiết kế đó."

JD: "Gửi cho anh xem."

Lục U chụp bản vẽ trong máy tính rồi gửi cho anh: "Đây là mẫu trang phục của mùa đông của năm nay, thiết kế dựa trên khái niệm tuyết đầu mùa."

Rất lâu sau anh mới trả lời: "Giỏi quá."

U U Lộc Minh: "..."

U U Lộc Minh: "Tam gia anh nếu không tìm được lời nào để nói thì mau đi phá án đi."

JD: "Phá án không phải làm thiết kế mà thức đêm tăng ca nhiều sẽ có kết quả. Phải đợi thời cơ thích hợp, hung thủ sẽ lộ nguyên hình thôi."

U U Lộc Minh: "Xin anh hãy nhanh chóng tra ra chân tướng nha!!!"

JD: "Em đúng là có tinh thần chính nghĩa."

U U Lộc Minh: "Đâu có đâu."

Lục U cúi đầu gõ tin nhắn, không hiểu sao mặt hơi nóng lên, chậm rãi gõ xuống câu: "Bởi vì nhớ anh, mau trở về nha."

Tin nhắn này được gửi đi rất lâu, vậy mà Tưởng Đạc vẫn chưa trả lời. Lục U có chút ảo não, muốn thu hồi nhưng tin nhắn đã vượt qua thời gian thu hồi rồi. 

Lục U nhụt chí đặt điện thoại xuống, cảm giác như mình hơi tự mình đa tình, gương mặt nóng rần.....

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!