Chương 9: (Vô Đề)

Sau khi tôi và Tần Duyệt Duyệt chọn được căn nhà, mẹ tôi càng tức giận hơn. 

Bà nói: 

"Tần Duyệt Duyệt cố ý chọn căn nhà xa nhà mình như vậy, là muốn sau khi cưới thì cắt đứt liên lạc với gia đình mình hay gì? Mẹ nuôi con hai mươi mấy năm, giờ con cưới vợ là định cắt đứt với mẹ luôn sao?" 

"Mẹ giờ đã lớn tuổi, sức khỏe cũng không còn tốt. Lỡ đâu mẹ bị bệnh nặng, gọi cho con mà con phải mất cả tiếng đồng hồ mới về tới thì sao? Vạn nhất mẹ xảy ra chuyện trong cái lúc con còn đang kẹt xe thì làm sao đây?" 

Bà nói tiếp: 

"Con trai, mẹ là mẹ ruột của con, mẹ sao có thể hại con được chứ? Nghe mẹ đi — sính lễ chỉ cần một vạn mốt là được rồi, Tần Duyệt Duyệt nhất định sẽ đồng ý cưới con." 

"Con dùng số tiền còn lại, mẹ sẽ đưa thêm cho, để con mua nhà trước, cũng xem như là món quà cưới bố mẹ dành cho hai đứa." 

Bà lại nói: 

"Tần Duyệt Duyệt là con một, nhà họ Tần chắc chắn sẽ cho cô ấy ít nhất hai chục vạn làm của hồi môn." 

"Đến lúc đó hai đứa dùng số tiền đó để sửa nhà, chi phí sửa sang cũng có rồi. Như vậy chẳng phải vẹn cả đôi đường sao? Tần Duyệt Duyệt chắc chắn sẽ không có ý kiến gì đâu."

Ban đầu tôi thật sự không đồng ý. 

Nhưng sau khi tôi phản đối, mẹ tôi bắt đầu khóc lóc, làm ầm lên, thậm chí còn dọa tự tử. 

Bà nói tôi chỉ biết bênh người ngoài, bất hiếu, nói thà sinh ra một miếng thịt xá xíu còn hơn sinh ra tôi. 

Bà vốn bị huyết áp cao, sau hơn một tháng tôi kiên quyết giữ ý mình, bà tức đến mức phải nhập viện. 

Nhìn bà nằm trên giường bệnh, quay lưng về phía tôi, không buồn nói một lời, cuối cùng tôi cũng mềm lòng, nhượng bộ. 

Tôi lén Tần Duyệt Duyệt mua một căn nhà gần nhà mẹ tôi, đúng như bà mong muốn. 

Tôi thừa nhận, tôi thỏa hiệp không chỉ vì mẹ tôi phải nhập viện. 

Mà là vì sau bao nhiêu lần bị mẹ tẩy não, tôi bắt đầu tin rằng — Tần Duyệt Duyệt chắc sẽ hiểu cho tôi. 

Dù gì thì đó cũng là mẹ tôi mà. 

Tôi cố ý giấu chuyện này với cô ấy, vì tôi biết rõ, nếu Duyệt Duyệt biết tôi tự ý mua nhà mà không bàn bạc với cô ấy, lại còn mua căn không phải căn hai đứa đã chọn, cô ấy chắc chắn sẽ tức giận. 

Tôi nghĩ chờ cưới xong rồi nói cũng không muộn. 

Dù có giận cỡ nào, cũng không ảnh hưởng gì đến chuyện cưới xin. 

Nhưng tôi không ngờ, Duyệt Duyệt — người trước nay rất ít khi đụng đến việc nhà — lại bất chợt nổi hứng tổng vệ sinh. 

Còn lật tung mọi ngóc ngách, lấy hết đồ cũ ra giặt. 

Và rồi tìm thấy bản hợp đồng mua nhà mà tôi giấu tận đáy tủ. 

Tôi càng không ngờ, cô ấy lại giận đến mức quyết tuyệt đòi chia tay. 

Dù gì thì trước đó, ngay cả khi bị mẹ tôi gây khó dễ, cô ấy vẫn một lòng một dạ chọn tiếp tục ở bên tôi. 

Tôi vẫn luôn nghĩ, tình cảm của chúng tôi vững chắc không gì có thể phá vỡ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!