Tôi về đến nhà, nói mẹ vài câu.
Bà lại bắt đầu khóc.
Tôi cũng đành thôi, không nói thêm nữa.
Tôi nghĩ, cùng lắm thì Lý Vân chỉ giận mẹ tôi vài ngày, rồi sẽ quay về.
Mẹ tôi ôm cháu gái, cũng nói với tôi:
"Nó thật sự dám ly hôn với con chắc? Cả con cũng có rồi mà. Chẳng qua là con chiều nó quá mức, nó mới được nước làm tới. Nó tưởng mình là cái thá gì?"
Đúng lúc mấy ngày đó tôi cũng bận việc, thường xuyên phải tăng ca, nên cũng không để tâm nhiều.
Nhưng đến khi công việc đỡ hơn, tôi đến nhà vợ đón cô ấy thì được báo —
Cô ấy đã rời khỏi Vân Thành, chuyển đến thành phố khác làm việc.
Chỉ để lại một câu:
"Khi nào đồng ý ly hôn, lúc đó hãy tìm tôi."
Tôi hoảng thật sự.
Nhưng tôi cũng hoàn toàn không thể liên lạc được với cô ấy nữa.
9
Xui xẻo nối tiếp xui xẻo — một năm sau, mẹ tôi đổ bệnh.
Bà vốn dĩ đã bị cao huyết áp, thêm cả năm trời một mình trông cháu, thường xuyên mất ngủ, cuối cùng bị tai biến mạch m.á. u não, dẫn đến liệt nửa người.
Trong suốt một năm đó, tôi và mẹ cãi nhau không ít lần.
Bà suốt ngày than vãn rằng con bé quá khó chăm, cái gì cũng mệt, cái gì cũng phiền.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tôi bị bà than riết đến mức phát bực, liền nói thẳng:
"Không phải chính mẹ là người đuổi Lý Vân đi sao? Giờ cô ấy đi rồi, như đúng ý mẹ rồi đấy, mẹ còn than gì nữa?"
Mẹ tôi: ...
Tôi nói tiếp:
"Mẹ trách con không phụ mẹ trông con bé. Thế nếu con ở nhà chăm con, không đi làm, không tăng ca — vậy mỗi tháng ai trả nợ nhà hơn chín nghìn? Căn nhà này cũng là do mẹ kiên quyết bắt con phải tự đứng tên mua đấy chứ."
Mẹ tôi: ...
Tôi nổi nóng, dứt khoát lật lại chuyện cũ:
"Hồi đó con với Tần Duyệt Duyệt tính cưới nhau cũng là mẹ phá cho hỏng. Nếu mẹ không chen vào, giờ mẹ chăm không nổi cháu thì còn có bà ngoại giúp đỡ. Giờ phải tự tay chăm cháu, chẳng phải là do mẹ tự chuốc lấy sao?"
Mẹ tôi: ...
Thậm chí đến tận ngày trước khi mẹ nhập viện, tôi vẫn còn cãi nhau với bà vì chuyện con gái.
10
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!