Ôi quỷ thần thiên địa ơi, cô có nghe nhầm không?
Anh cao to lực lưỡng, lại là đàn ông mà cần cô bảo vệ sao?
Hơn nữa, cửa hàng quần áo nữ dù có kẻ gian đi nữa thì sao làm lại anh?
Nhất là cái mồm độc địa đó.
Tô Gia Hân vẫn không phục mà nói:
" Anh khoẻ thế kia thì ai dám cướp?".
Vương Nhất Hạo lại không hề nao núng, ngược lại còn mặt dày...! à không, tự tin hơn lên tiếng:
" Ai biết được, thời buổi bây giờ đáng sợ, hơn nữa tôi đẹp trai thế này, dù có khoẻ đến thế nào đi chăng nữa thì cũng phải chịu thua trước sức lực của nhiều người thôi".
"..........".
Nghĩ tới cảnh tượng anh bị cả chục cô gái vây quanh rồi lăm le ...! cướp sắc, cô không thể quản lý được cơ mặt.
Tô Gia Hân cười giả trân, ánh mắt hơi cúi xuống suy nghĩ rồi rùng mình.
Vương Nhất Hạo liếc nhìn, thấy cô trưng ra gương mặt như đạp phải phân liền không nhịn được dùng tay gõ vào trán cô một cái.
" Nghĩ bậy bạ gì thế?".
Cô bị đau, than đau rồi ai oán nhìn anh bằng đôi mắt ngân ngấn lệ.
Chàng trai kéo cô vào trong cửa hàng, rất nhanh nhân viên đã đến đón tiếp.
" Chào mừng quý khách, xin hỏi quý khách cần tìm gì ạ, em có thể tư vấn".
Anh chỉ tay vào cô:
" Chọn vài bộ váy thích hợp với cô ấy...".
Tô Gia Hân giữ tay anh, ngăn chặn:
" Anh bảo mua đồ cho người yêu mà, chọn theo sở thích của tôi làm gì?".
" Người yêu của tôi hao hao với cô, đều rất...! lùn, cho nên lấy cô ra làm mẫu.
Sao? Con nợ thì phải cố gắng làm hài lòng chủ nợ đi.
Đừng có ý kiến, rồi tự ý lôi lôi kéo kéo ăn đậu hũ của tôi"
- Vương Nhất Hạo vừa nói vừa chỉ trỏ vào bàn tay đang nắm lấy tay anh, bộ dạng hệt như đang bị người ta lợi dụng.
"........".
Tô Gia Hân buông tay, nhưng vẫn tiếp tục lẩm nhẩm:
" Hay là anh gọi bạn gái đến rồi cùng nhau thử váy áo, tôi về nhà trước nấu cơm, phát huy tác dụng".
Vương chủ nợ không thèm tức giận vì anh hiện tại bất lực vô cùng, chỉ đẩy cô về phía nhân viên rồi nói:
" Giúp cô ấy chọn đồ giúp tôi".
" Ấy, khoan đã! Tôi...".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!