Chương 2: Không Quen

Chỉ nghe thấy vài từ trong điện thoại đã đoán được là ai, tuy có chút khó tin nhưng lại là sự thật.

Hằng đêm anh đều mơ thấy khoảng thời gian cấp ba và cái ngày anh đứng chờ cô như một thằng ngốc, giọng nói của Tô Gia Hân hằng ngày đều bám lấy anh, một cảm giác khó chịu nhưng lại không thể thiếu, ngột ngạt đến nghẹt thở.

Đã 9 năm anh vẫn còn sử dụng số điện thoại đó, số điện thoại anh ghi lên bàn của cô gái ngồi bên cạnh với lý do là anh ghi để năm sau sẽ có một cô em khoá dưới dễ thương sẽ gọi đến nếu thấy được.

Anh không nói mình ghi vì muốn cô nhớ, một thời tuổi trẻ ngu ngốc.

Những ký ức nho nhỏ hiện lên trong đầu, rồi dần sự ngọt ngào trong lòng anh bị dập tắt vì giọng nói vang lên trong điện thoại:

" Đã gọi xong chưa?".

Là một giọng nam đầy xa lạ.

" Chờ em một chút nhé!"

- Cô gái lên tiếng, rồi lại ngập ngừng:

" A lô ...! cái đó ...".

Một cơn khó chịu từ lồng ngực lan toả khắp nơi trong cơ thể, vô tình anh siết lấy cái điện thoại trong tay.

Anh đợi cô liên lạc mãi, như một thằng ngốc, 9 năm chẳng hề thay đổi số điện thoại, luôn nhận cuộc gọi từ số lạ vì mong trong trăm ngàn con số đó sẽ có số của cô gọi đến.

Bây giờ mong ước được đạt thành, nhưng cô gọi cho anh là để khoe khoang hạnh phúc?

Với một người đàn ông khác không phải anh?

Vương Nhất Hạo bị lửa giận bốc lên đỉnh đầu nhưng anh không tắt điện thoại, ánh mắt u ám đầy khủng bố đang nhìn vào khoảng không trước mắt, không kiên nhẫn vì cô mãi ấp úng, anh lên tiếng:

" Có việc gì sao?".

Đầu dây bên kia, nghe thấy tiếng nấc, dường như cô khá căng thẳng.

Lúng túng một hồi lâu, cô hỏi:

" Chúng ta ...! biết nhau sao?".

Lý trí anh đứt hoàn toàn, người gọi cho anh là cô, vậy mà câu đầu tiên cô hỏi anh lại là ...! có quen biết hay không?

Vương Nhất Hạo dứt khoát mà nói:

" Tôi là chủ nợ của cô".

" ..........."

- Cô gái im lặng đôi chút, rồi lên tiếng, như đang nói với người đàn ông khi nãy:

" Hình như ...! em không quen ...".

Chẳng cần biết có quen hay không, nghe đến chủ nợ thì phải tìm đường mà trốn trước, bản năng của Tô Gia Hân mách bảo.

Lần đầu tiên sau 9 năm liên lạc, anh cảm thấy thật may.

Vì nếu để 30 năm sau cô mới tìm đến, chỉ với những câu từ nãy đến giờ, đã làm anh tăng huyết áp mà chết rồi.

" Đang ở đâu"

- Một câu hỏi nhưng lại nghe như câu mệnh lệnh, làm cho Tô Gia Hân có chút bất ngờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!