Vương Nhất Hạo dường như cũng không quá mong chờ cô sẽ nhớ đến mật khẩu thẻ, anh chìa tay ra trước mặt cô, lười biếng mà lên tiếng:
" Đưa tôi điện thoại của cậu".
Tô Gia Hân nghi hoặc hỏi anh:
" Để làm gì?"
- Dù nói như thế nhưng cô vẫn đưa điện thoại ra.
Anh cầm lên, bấm bấm rồi bấm bấm, chờ đến khi có tiếng chuông thông báo tin nhắn đến rồi lại bấm bấm, sau đó ném lên người cô.
Tô Gia Hân cũng hiền lành và tốt tính cho nên chẳng hề so đo với cái hành động bất lịch sự này, cô cầm lên, giọng nói của chàng trai cùng lúc vang lên, cao ngạo vô cùng:
" Đã gửi thông báo cho ngân hàng để đổi mật khẩu rồi đấy, sinh nhật của cậu, 20/11".
" Ừm ...! cảm ơn anh ...! nhưng sao ...! anh nhớ ngày sinh của tôi vậy?".
" Vì nó dễ nhớ chứ còn sao nữa? Nếu không thì sao? Chẳng lẽ cậu lại nghĩ tôi đây thích cậu?"
- Vương Nhất Hạo tiến đến gần, trưng ra gương mặt gian manh và điệu cười nhếch môi có phần hơi đểu.
Tô Gia Hân nhất thời bấn loạn trước gương mặt cực kỳ điển trai đó, cô lúng túng bấm điện thoại:
" Ừm ...! tôi ...! tôi kiểm tra tài khoản còn bao nhiêu rồi .......! chuyển cho anh".
Số dư trong tài khoản là 999 nghìn ...
Cô gái nhỏ cúi đầu khẽ nhìn lén sang chàng trai đang ngồi bên cạnh, cô áy náy mà nói:
" Tôi trả trước 999 nghìn ...! được không".
".........".
Chiếc xe dừng ở bãi đỗ, Vương Nhất Hạo nhìn cô, gương mặt cô cùng nghênh ngang, anh bước xuống rồi vòng sang bên cạnh mở cửa giúp rồi bằng một giọng nói gợi đòn, anh bảo:
" Đợi tôi thỉnh cậu ra ngoài thì mới chịu sao?".
Anh dường như nhận ra được câu nói của mình rất khó ưa, hắng giọng rồi nói:
" Đã mệt cả ngày rồi, vào nhà nghỉ ngơi đi".
Nhìn băng gạc quấn quanh đầu cô, trong lòng Vương Nhất Hạo có chút không vui, đáng lý anh nên để vết thương lành hẳn rồi mới nên kéo cô ra ngoài.
Hôm nay đi cả một chuyến phí hoài, chẳng làm được gì cả.
Bước vào thang máy, cùng với một vài người nữa, họ cùng hướng lên trên.
Một người cảm thấy quái dị xì xầm:
" Có mùi gì kỳ lạ thế?".
Người bên cạnh huých huých vai rồi xì xầm ý bảo người đó đừng nói nữa thì không gian mới yên tĩnh đi.
Tô Gia Hân nhìn họ, sau đó cúi xuống nhìn bản thân.
Từ hôm qua đến giờ vì không có đồ để thay nên cô vẫn chưa tắm.
Mùi mà họ nói có lẽ phát ra từ người cô rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!