Editer: Trang Ú
Beta : Hương kyomi
Hai ngày này Bùi Anh liên tục ở nhà nghỉ ngơi, thuận tiện dưỡng thương ở chân. Tống Nam Xuyên mỗi ngày từ công ty trở về, liền trực tiếp gọi người mang cơm đến nhà.
Qua sáu giờ , Tống Nam Xuyên từ công ty trở về, Bùi Anh đang thất thần ngồi ôm con mèo nhỏ bên cửa sổ. Tống Nam Xuyên nhìn cô một hồi , liền đi tới hỏi cô: "Anh Anh, ngồi ở chỗ này ngẩn người cái gì vậy?"
"Meo meo ~ "
Chú mèo nhỏ trong tay Bùi Anh kêu lên một tiếng rồi chạy đi, Bùi Anh ngẩng đầu nhìn Tống Nam Xuyên, từ trên ghế đứng lên: "À, kết quả buổi thử vai hôm nay có rồi, Trần tổng nói em không có được chọn."
Tống Nam Xuyên trầm mặc hai giây, mới an ủi cô: "Không sao cả , lần này không được còn có lần sau, nói không chừng lại có cơ hội tốt hơn đang chờ em."
Bùi Anh vẫn đang nhìn anh: "Là như vậy sao?"
Đuôi lông mày của Tống Nam Xuyên khẽ động: "Cái gì?"
"Điều anh muốn nóivới em là những thứ này sao?"
Tống Nam Xuyên lại im lặng, nhìn cô nói: "Em làm sao vậy?"
Bùi Anhmím môi nói: "Em nghe nói, là bởi vì anh nói em không thích hợp với nhân vật này, cho nên cuối cùng đạo diễn mới chọn Lý Tư Tư."
Tống Nam Xuyên hơi ngẩn ra, lông mày nhăn lại : "Em nghe ai nói?"
"Ai nói không quan trọng, em chỉ muốn biết chuyện này có phải là thật hay không thôi. Là anh nói với bên kia rằng cảm thấy em không thích hợp sao?"
Khóe miệng Tống Nam Xuyên dần dần nhếch lên thành một đường thẳng, qua một lúc lâu, mới nói: "Phải."
Bùi Anh nhịn xuống lửa giận trong người, cố gắng bình tĩnh hỏi anh: "Vậy em muốn nghe một chút ý kiến anh, vậy anh cho rằng nơi nào của em không thích hợp?"
Tống Nam Xuyên nói: "Em có xem qua nguyên tác của cuốn tiểu thuyết kia chưa? Bên trong có không ít cảnh nam nữ chính thân mật, thậm chí còn có cảnh nam nữ chính phát sinh quan hệ. Anh không hy vọng em đóng loại cảnh này."
Bùi Anh ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt không nhìn ra được đang có tâm tình gì, yên tĩnh một lát, đột nhiên bật cười: "Là bởi vì như vậy sao? Cũng bởi vì anh không hy vọng em diễn loại cảnh này?" Cô cảm thấy có chút buồn cười, "Anh hỏi em có xem qua nguyên tác hay chưa? Lúc trước bận rộn luyện múa như vậy, em cũng dành thời gian xem qua nguyên tác ba lần, Em tập múa tập đến chân bị thương, cũng vẫn kiên trì cho tới cuối cùng.
Em vốn nghĩ rằng mình đã nỗ lực hết sức, cho dù đến cuối cùng không được chọn, ít nhất cũng sẽ không có tiếc nuối, hiện tại thì sao? Lại bởi vì anh không hy vọng em diễn, cho nên em liền không thể diễn."
Tống Nam Xuyên thấy cô như vậy, trong lòng cũng có chút luống cuống: "Anh Anh, Hoàn Vũ kịch bản tốt còn có rất nhiều, vì cái gì nhất định phải diễn bộ này chứ? Anh đãbảo tiểu Trương đi tìm kịch bản thích hợp, rất nhanh sẽ tin tức."
"Vấn đề hiện tại là cái này sao? Còn có anh cảm thấy kịch bản như thế nào mới gọi là kịch bản thích hợp?" Bùi Anh nhìn anh , vành mắt đều có chút ửng hồng, "Anh có từng tôn trọng qua suy nghĩ của em hay không? Muốn diễn cái gì không diễn đến thân thể, anh có hỏi qua em không? Chẳng lẽ chuyện như vậy không nên cùng em thương lượng trước một chút được sao?"
Tống Nam Xuyên thở ra một hơi, nói: "OK, chuyện này là do anh không có nói trước với em, là anh không đúng, nhưng anh cũng nói, anh đã bảo tiểu Trương đi tìm kịch bản khác, sẽ sắp xếp so với bộ em thử vai không kém, hơn nữa cũng là nữ chính, em còn có cái gì bất mãn?"
Bùi Anh cười hai tiếng: "Đừng nói anh không đúng, anh căn bản không có cảm thấy bản thân mình có chỗ nào không đúng đi? Tống Nam Xuyên, có phải hay không người ở bên ngoài đều nói anh là kim chủ của em, cho nên anh thực sự đem mình trở thành kim chủ của em? Em nếu muốn tìm một kim chủ, còn đến phiên anh sao Tống Nam Xuyên!"
"Bùi Anh, em biết mình đang nói cái gì không!" Tống Nam Xuyên cũng nổi giận, có chút lớn tiếng nói cô một câu.
Bùi Anh mím chặt môi, nghiêng đầu nhìn ngoài ra cửa sổ, thở gấp mấy hơi nhìn giống như là mới kịch liệt chạy xong một đoạn đường dài vậy.
Tống Nam Xuyên hô hấp cũng trở lại bình thường, nhìn Bùi Anh nói: "Anh không muốn bởi vì chút chuyện này mà cãi nhau với em..."
"Chút chuyện này?" Anh nói còn chưa hết lời, liền bị Bùi Anh cắt đứt, "Theo ý của anh thì đây chỉ là một việc nhỏ thôi phải không? Ngược lại là em cố tình gây sự? Nếu như anh thực sự cảm thấy đây chỉ là một việc nhỏ, vì cái gì lúc em hỏi anh, anh cũng không dám nói cho em biết? Nếu không phải là Du Khải Trạch nói cho em biết, anh vốn định cứ tiếp tục gạt em đi, sau đó lại ném cho em một vai nhân vật nữ chính, em ngược lại còn muốn cảm kích anh sao, ha."
Nghe thấy tên Du Khải Trạch, ánh mắt Tống Nam Xuyên liền trùng xuống : "Du Khải Trạch? Chuyện này chính là do anh ta nói cho em biết?" Anh cười giễu cợt một tiếng, "Vậy tin tức thử vai kia có phải hay không cũng là anh ta nói cho em biết? Em có biết anh ta là nam chính trong bộ phim này không? Tâm tư này của anh ta đối với em, em có phải hay không không biết rõ, còn muốn vui vẻ dán vào?"
"Du Khải Trạch như thế nào? Ít nhất anh ta làm việc quang minh lỗi lạc!"
"A? Em đã coi trọng anh ta như vậy, vậy em đi tìm anh ta đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!