Vân Nghê nhìn Lục Kiêu Trần trước mặt, cảm thấy anh lúc này giống hệt loại nam sinh không học vấn không nghề nghiệp, suốt ngày ngâm mình ở quán net, sa đọa, suy sút trong tưởng tượng của cô, khiến người ta chỉ muốn tránh xa.
Tâm trí cô bị ảnh hưởng một cách nặng nề.
Lục Kiêu Trần sao có thể là người như vậy...
"Này, Vân Nghê, sao em lại ở đây?"
Chu Phi Trì chú ý đến cô.
Lục Kiêu Trần không ngờ cô gái nhỏ lại đột nhiên xuất hiện, anh tháo tai nghe ra, nhìn thẳng vào cô, đáy mắt nổi sóng lớn.
Vân Nghê rời mắt khỏi anh, sau đó nhẹ nhàng nói: "Em tới tìm anh trai em lấy chìa khóa nhà."
Vân Phong đứng dậy, móc túi quần lấy chìa khóa đưa cho cô, Vân Nghê hỏi anh ấy: "Anh không về với em sao?"
Vân Phong xấu hổ gãi đầu: "Hay là… em về trước đi nhé? Anh mới chơi được nửa game, anh hứa trước sáu giờ sẽ về, lừa em thì anh là chó."
Vân Nghê tức giận nói: "Ai quan tâm anh là chó hay lợn, em không thèm quan tâm đến anh nữa!"
Vân Phong giơ tay nhéo gò má mềm mại của cô, sau đó thấp giọng dỗ dành cô: "Được rồi, đừng tức giận, bọn anh còn chưa chơi được một tiếng nữa, hôm nay huấn luyện vô cùng mệt mỏi, em để anh học tập kết hợp vui chơi có được không, anh cùng đám Lục Kiêu Trần chơi xong nhất định sẽ trở về."
Vân Nghê nghe được mấy chữ "Lục Kiêu Trần" thì trong lòng không hiểu sao càng cảm thấy khó chịu hơn, cô không nhìn Lục Kiêu Trần nhưng lại cảm thấy ánh mắt của anh luôn dán chặt vào mặt mình, giống như muốn khắc dấu lên mặt cô vậy.
Cô cầm lấy chìa khóa, hơi cụp mắt xuống: "Vậy em về trước."
"Ừm."
Cô quay người rời đi, Lục Kiêu Trần nhìn bóng lưng cô rồi khẽ cau mày, cảm giác như có một tảng đá khổng lồ đè lên trái tim mình, nặng nề đập xuống.
Sau vài giây, anh đẩy ghế ra rồi đứng dậy.
Vân Phong và Chu Phi Trì khó hiểu: "Cậu làm cái gì vậy?!"
Anh đi ra ngoài.
"Đi mua chai nước."
"Mẹ nó chơi được nửa ván rồi mà cậu lại đi mua nước??"
...
Bên kia, Vân Nghê bước nhanh ra khỏi quán net.
Bên ngoài, không khí trong lành như mang đến cho cô một luồng sinh khí mới, cô nhìn lại quán net, trong lòng như bị tơ nhện quấn chặt, khiến cô cảm thấy khó thở.
Cô thu tầm mắt lại, từng bước đi xuống lầu.
Vài giây sau, cô nghe thấy tiếng bước chân vội vàng vang lên từ phía sau, tiếp đến là một giọng nam quen thuộc gọi cô: "Vân Nghê…"
Cô hơi giật mình, nhưng chưa kịp quay đầu lại thì cổ tay đã bị nắm lấy một cách mạnh mẽ.
Một bóng người đứng chắn trước mặt cô, chặn đường đi của cô.
Cô buộc phải dừng lại, ngước mắt lên đón nhận ánh mắt của Lục Kiêu Trần.
Vẻ mặt chàng trai lúc này có chút khác thường.
Dường như có một chút hoảng loạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!