Vân Nghê đối diện với tầm mắt Lục Kiêu Trần, cảm giác được ánh mắt xung quanh hướng tới, trong lòng không hiểu sao hơi căng thẳng.
Cô mím môi, nghiêm túc bắt đầu kiểm tra.
Tầm mắt cô quét đến cổ áo anh, sau đó chỉ ra: "Cà vạt phải thắt chặt…"
Nam sinh mặc đồng phục áo sơ mi trắng, cổ áo hơi mở, làn da trắng lạnh, cà vạt treo lỏng lẻo, lưu manh lại hư hỏng.
Lục Kiêu Trần nghe vậy, anh giơ tay chậm rãi thắt lại cà vạt.
Thắt xong, anh ngẩng đầu nhìn Vân Nghê, hết sức phối hợp: "Được chưa?"
"Được…"
Rồi sau đó Vân Nghê lại nghiêm túc chỉ ra mấy vấn đề, những chi tiết nhỏ không đáng kể chỉ ra rất rõ ràng.
Các nam sinh xung quanh há hốc mồm vì sốc.
Đây là lần đầu tiên có người ở trước mặt Lục Kiêu Trần đưa ra nhiều yêu cầu nghiêm ngặt như vậy!
Mấu chốt là, nhìn vẻ mặt Lục Kiêu Trần, sao không cảm thấy anh tức giận nhỉ?
Ảo giác à?!
Cuối cùng Vân Nghê không bỏ qua bất cứ chỗ nào: "Còn có huy hiệu trường chưa đeo, cũng phải trừ điểm..."
Lục Kiêu Trần miễn cưỡng dựa vào chỗ ngồi, bàn tay đặt trên mặt bàn tùy ý xoay bút, nghe vậy, bên môi anh gợi lên độ cong cà lơ phất phơ, nhìn cô: "Bạn học, sao em nghiêm khắc vậy?"
Vân Nghê bị anh trêu đến đỏ mặt, nhỏ giọng giải thích: "Không có... Đây đều là những yêu cầu cơ bản."
Cô nhẹ nhàng bổ sung một câu: "Em không nhằm vào anh."
Khóe môi Lục Kiêu Trần càng cong rõ hơn, ánh mắt dừng trên lúm đồng tiền nhợt nhạt của cô: "Còn vấn đề gì khác không?"
"Hết rồi."
Cô cầm quyển sổ trong tay, giơ lên: "Bởi vì kiểm tra anh không đạt chuẩn nên cần phải ghi tên."
Thượng Duyệt vừa kiểm tra xong, quay đầu đã thấy Vân Nghê đưa danh sách cho Lục Kiêu Trần, sợ tới mức vội vàng đi qua.
Cô ấy sợ cô gái ngốc nghếch Vân Nghê này chọc giận người ta, đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện ầm ĩ.
Cô ấy đi đến trước mặt Vân Nghê, giữ chặt ống tay áo cô: "Nếu không thì…"
Lời còn chưa dứt, Lục Kiêu Trần đã giơ tay nhận lấy danh sách cô đưa.
Thượng Duyệt:?
Lục Kiêu Trần thuận miệng nói: "Cho anh cây bút."
Mặt bàn của anh trống không, cái gì cũng không có.
Vân Nghê đưa bút qua, nam sinh lưu loát viết tên mình lên sổ, đó gọi là dứt khoát nhanh nhẹn.
Cuối cùng Vân Nghê với những người còn lại của hội giám sát rời khỏi lớp, sau khi họ đi, nam sinh bàn trước quay đầu nhìn Lục Kiêu Trần, vẻ mặt kinh ngạc: "Anh Trần, cậu không giận à? Cái đám hội giám sát kia cũng quá thiếu hiểu biết rồi!"
"Đúng đấy anh Trần, bọn tôi cũng đã kêu cô ấy đừng gọi cậu nữa…"
"Ngủ tiếp đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!