Hoàng hôn chậm rãi buông xuống phía sau núi, giống như một tấm kim sa mờ ảo ráng đỏ tầng tầng lớp lớp trải khắp bầu trời.
Sau khi xe máy dừng ở con đường đối diện tiệm gà rán, Vân Nghê xuống xe.
Cô cởi mũ bảo hiểm ra đưa cho chàng trai trước mặt, đôi môi mềm mại khẽ mấp máy: "Của anh này…"
Lục Kiêu Trần nhận lấy, nhìn cô, mỉm cười: "Vân Nghê, sao em lại dễ đỏ mặt như vậy?"
Cô gái có chút ngẩng người, vội vàng đưa tay che lấy mặt mình, thẹn thùng lẩm bẩm: "Anh Kiêu Trần, em đi trước đây, tạm biệt!"
Cô xoay người chạy đến con đường đối diện.
Hai bím tóc đuôi ngựa đáng yêu đung đưa như một chú thỏ con.
Lục Kiêu Trần nhìn cô, nhướng mày nở một nụ cười bất đắc dĩ.
Sau khi đi vào tiệm gà rán, Đỗ Cầm vừa lúc thu tiền xong, cô lễ phép chào một tiếng, vừa định đi lên lầu thì bị Đỗ Cầm gọi ngược lại: "Hôm nay tìm Lục Kiêu Trần học bổ túc như thế nào rồi con?"
Vân Nghê chột dạ gật đầu: "Khá tốt ạ, anh ấy giảng bài cho con suốt một buổi chiều, còn đưa cho con không ít bài thi."
"Được rồi, có điều việc học cuối cấp ba của thằng bé cũng rất bận, con không thể cứ đến làm phiền người ta học tập như vậy được."
"Vâng."
Trong tiệm có khách đến, Đỗ Cầm đi làm đồ ăn, Vân Nghê nhanh chóng chạy lên lầu.
Trở về phòng, cô đóng cửa lại, để cặp sách ở một bên rồi nhảy lên trên giường, vùi mặt vào trong chăn.
Cô chán nản ngước mắt lên, chống cằm lên mu bàn tay, khẽ cắn môi, trong đầu không khỏi nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi trên sô pha, cô vô tình ngã vào vòng tay của Lục Kiêu Thần.
Đến bây giờ, cô vẫn còn nhớ rõ cảm giác được anh ôm trong tay.
Khi đó cô muốn chạy trốn nhưng anh lại không buông tay, đôi mắt đen láy của anh nhìn chằm chằm vào cô ở một khoảng cách rất gần, giống như một con sói đang nhìn chằm chằm vào con mồi, mang theo tính chiếm hữu mạnh mẽ.
Vòng tay của anh ấm áp mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, Vân Nghê dường như cảm nhận được sự hoang dã và sức mạnh trong xương cốt của anh, khiến cho cô không có chỗ để trốn thoát, hoàn toàn khác với dáng vẻ dịu dàng thường ngày của anh.
Cảm giác như nếu anh lại gần hơn chút nữa là có thể hôn cô…
Vân Nghê không dám nhớ lại nữa, che mặt nức nở vài tiếng, cảm giác trái tim mình đập còn nhanh hơn một chú nai con chạy loạn xạ.
Một lúc sau, cô đứng dậy đi đến trước gương, nhìn gương mặt trong gương của mình, lại bất lực ngã xuống giường: "Làm sao mới có thể không đỏ mặt…"
Rất lâu sau, nhịp tim của cô mới dần dần khôi phục lại trạng thái bình thường.
Cô lật người nằm trên giường, hít một hơi thật sâu, nghe thấy điện thoại di động "ding ding" một tiếng.
Cô cầm điện thoại lên thì nhìn thấy tin nhắn của Lục Kiêu Trần: [Anh về đến dưới nhà rồi.]
Vân Nghê ngồi dậy, nhìn tin nhắn, lông mày hơi nhướng lên: [Ừm, tối nay anh ăn gì? Anh định gọi đồ ăn ngoài sao?]
Lục Kiêu Trần: [Ăn hết mấy món chưa ăn xong lúc trưa.]
Vân Nghê: [Nhưng em nhớ anh từng nói anh không bao giờ ăn đồ ăn còn lại sau bữa ăn mà?]
Vân Nghê đã từng nghe nói "Đại thiếu gia nhà họ Lục" này có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc với độ tươi mới của nguyên liệu nấu ăn, không thể để qua đêm, thậm chí còn có một số món ăn sau một bữa đã không ăn nữa, cho nên nếu hôm nay Chu Phi Trì và Giả Phi không đến thì có lẽ hai người đã lãng phí không ít đồ ăn.
Lục Kiêu Trần nhanh chóng trả lời tin nhắn: [Món em nấu không giống với người khác nấu.]
Vân Nghê mỉm cười, trong lòng đọng lại một cảm giác ngọt ngào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!