Vân Nghê ngẩng đầu nhìn Lục Kiêu Trần, đột nhiên khó hiểu.
"Gì cơ ạ?"
Anh nhận ra cái gì sao?
Anh nhìn cô gái mắt nai ngơ ngác và đơn thuần trước mặt, trái tim khẽ rung động, cuối cùng nhắm chặt mắt lại để kiềm chế cảm xúc, nhỏ giọng nói: "Không có gì."
Điện thoại trong túi Lục Kiêu Thần đột nhiên reo lên, anh lấy ra, nhìn thấy tên người gọi hiện trên màn hình, trong mắt dâng trào cảm xúc, ánh mắt tối sầm lại.
Vân Nghê nhìn thấy vẻ mặt anh hơi thay đổi, lại thấy anh tỏ vẻ hờ hững, có chút khó hiểu hỏi: "Anh Kiêu Trần, anh không nghe điện thoại sao?"
Lục Kiêu Trần liếc nhìn cô, cuối cùng vuốt màn hình, áp lên tai nghe điện thoại.
"Có chuyện gì?"
Anh mở miệng, nhếch môi như đang nói chuyện với người lạ.
Đầu bên kia im lặng vài giây, sau đó giọng nói trầm thấp của Hoàn Minh Lan cất lên: "Kiêu Trần, chuyện tối qua… là mẹ nặng lời, mẹ và ba con cãi nhau, mẹ không nên trút giận lên con, con đừng giận mẹ…"
Thái độ của Hoàn Minh Lan hoàn toàn khác tối hôm qua.
Lục Kiêu Trần nghe vậy thì cảm thấy nực cười, nhếch môi nói: "Không sao, tôi quen rồi."
Hoàn Minh Lan luôn như vậy, lúc bình thường tâm trạng ổn định sẽ đối xử với anh rất lạnh nhạt, nhưng một khi chọc đến bà ấy, bà ấy sẽ trở nên cáu kỉnh, tuôn ra những lời nói khó nghe khiến anh tổn thương sâu sắc, sau đó lại quay ra xin lỗi anh, mong anh hiểu cho bà ấy.
"Kiêu Trần…"
"Ba tôi tối qua muốn giúp bà tổ chức sinh nhật, có phải cho dù ông ấy làm gì bà cũng không hài lòng đúng không?"
Đầu bên kia thở ra một hơi, im lặng vài giây: "Con cũng không nhìn xem ba con năm đó đã làm ra chuyện gì, năm đó ông ấy…"
"Những lời tối qua tôi không có hứng thú nghe lại lần hai."
Lục Kiêu Trần lạnh lùng ngắt lời bà.
Hoàn Minh Lan nghẹn ngào.
Anh đưa mắt nhìn cảnh đêm bên ngoài, vẻ mặt bình tĩnh: "Cứ như vậy đi, tôi còn có việc khác."
Sau khi cúp máy, Vân Nghê nhìn sắc mặt lạnh lùng u ám của anh thì cảm thấy cuộc điện thoại này không hề đơn giản chút nào.
Cô mơ hồ nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ trung niên ở đầu bên kia, có lẽ nào, người đó là… mẹ của Lục Kiêu Trần?
"Anh Kiêu Trần, anh vẫn ổn chứ?"
Chàng trai cụp mắt xuống không lên tiếng, Vân Nghê liền kéo áo anh, nhẹ nhàng nói: "Anh Kiêu Trần, anh đừng khó chịu, nếu tâm trạng anh không tốt, cần tìm người nói chuyện, em sẵn sàng lắng nghe."
Nhìn thấy anh không vui, trong lòng cô cảm thấy khó chịu, cô không biết bản thân có thể làm gì, chỉ hy vọng anh đừng rầu rĩ như vậy nữa.
Lục Kiêu Trần nhìn đôi mắt trong veo như nước của cô gái trước mặt, tâm trạng u ám cũng dịu đi không ít, cuối cùng anh đưa tay xoa đầu cô, khóe môi khẽ nhếch lên: "Không có gì đâu."
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Lục Kiêu Trần đi mở cửa, Vân Nghê cũng đi theo.
Vừa mở cửa ra, là Vân Phong.
Anh ấy bước tới hành lang, nhìn thấy Lục Kiêu Trần liền vui vẻ nói: "Tôi nghe Vân Nghê nói cậu chịu uống thuốc rồi, có thật không? Sao thế, cuối cùng cũng thông suốt rồi à?"
Lục Kiêu Trần liếc nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên: "Tôi mà còn không uống thuốc, có phải đợi cậu quay lại thì nhà tôi cũng bị quậy nát rồi không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!