Một lát sau Vân Nghê đi đến cửa hồ bơi, cô nhìn thấy Vân Phong đang đứng trên bậc thang.
Chàng trai đeo tai nghe, miệng ngân nga tiếng ca với trạng thái nhàn nhã.
Cô đi qua đó đối phương mới nhìn thấy cô, anh ấy tháo tai nghe ra cười nói: "Em mù đường thật đấy à, như vậy cũng còn có thể lạc đường được?"
Vân Nghê chán nản: "Do ai không nghe điện thoại hả?"
"Đấy không phải tại vừa nãy ông chủ đột nhiên gọi anh à." Vân Phong đi xuống bậc thang, khoác tay lên vai cô: "Yên tâm, dù đi lạc thì anh vẫn có thể tìm em về."
Cô lẩm bẩm: "Đi lạc thì không đến nỗi, chỉ bị dọa sợ thôi."
"Cái gì cơ?"
Cô lắc đầu.
Quên đi, loại tình huống này không nên nhớ lại.
Vân Phong cho rằng cô còn tức giận, anh ấy xoa đầu cô: "Đừng buồn nữa, anh đưa em đến phố ăn vặt, muốn ăn cái gì thì cứ tùy ý chọn."
Cô không có hứng thú với cái này: "Buổi tối em ăn ít để kiểm soát cân nặng."
Vân Phong cúi đầu nhìn cô: "Ồ, em ăn ít như thế thảo nào chân ngắn như suy dinh dưỡng vậy."
"Ai nói chân em ngắn!"
Anh ấy cười: "Không ngắn không ngắn, em 1 mét 58 cực kỳ cao."
"..."
Tức đến biến hình. jpg
Tuy rằng vóc dáng cô thấp nhưng tỉ lệ cơ thể cực chuẩn, chân nhìn không ngắn một chút nào!
Hơn nữa nhắc tới chuyện chiều cao là cô cảm thấy buồn bực, vì sao anh trai cô cao 1 mét 8 mà đến cô lại như bị đột biến gien vậy chứ hu hu hu.
Vân Nghê ai oán tức giận trừng mắt nhìn Vân Phong một cái, cô đẩy anh ấy ra để đi trước, chọc cho chàng trai đứng ở phía sau bật cười.
Hai người một đường đùa giỡn đi đến phố ăn vặt mua đồ ăn khuya.
Anh ấy đưa Vân Nghê trở về, một lát sau điện thoại vang lên, anh ấy bắt máy: "Alo, Chu Phi Trì."
"Mấy cậu ở gần đây à, qua đây không? Muốn ăn khuya cùng nhau không..."
"Được rồi, vậy mai gặp..."
Vân Phong đứt quãng nói, cuối cùng cúp điện thoại, Vân Nghê tò mò hỏi: "Anh muốn ăn khuya với ai vậy?"
"Không, Chu Phi Trì nói vừa rồi cậu ta và Lục Kiêu Trần chơi ở gần đây, anh muốn gọi bọn họ qua đây ấy mà."
Vân Nghê nghe ba chữ "Lục Kiêu Trần", trái tim hơi dao động: "Vậy bọn họ có muốn đến không anh?"
"Lục Kiêu Trần bảo không rảnh nên họ về trước rồi."
Vân Nghê nghe vậy thì không nói thêm gì nữa, nhưng nhìn cảnh đèn neon xung quanh trời đêm làm suy nghĩ của cô dần dần trôi đi.
…
Cô nhớ rõ nhiều năm trước khi học tiểu học, khi đến kỳ nghỉ hè sẽ đến Hoài Thành chơi, cô đã nhìn thấy bạn thân nhất của Vân Phong, Lục Kiêu Trần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!