Edit & Beta: Lady
Xe chậm rãi lái vào khu biệt thự Ngự Long, ngoài cửa sổ xe hiện lên phong cảnh quá đỗi quen thuộc, đôi mắt của Khương Dao bị nửa ánh sáng của bầu trời ánh lên màu cam ấm áp.
Rốt cuộc, cũng về đến nhà.
Xe dừng lại ở trước một căn biệt thự, cô kích động mở cửa xe chạy xuống, đi đến cốp xe lấy hành lý.
Cố Mục Niên cũng xuống xe, nhìn thấy bên môi cô hiện lên ý cười, anh giơ tay để lên phía sau đầu cô, nhẹ nhàng đẩy, ra lệnh: "Em đi vào trước đi, để anh lấy cho."
Khương Dao do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu.
Cố Mục Niên nói với Chu Mộc: "Anh ở trên xe chờ tôi, tôi còn muốn đi đến công ty một chuyến."
Khương Dao đẩy cửa nhà đang khép hờ ra, nhìn thấy trong phòng khách có ba người —— ba Khương, mẹ Khương và mẹ của Cố Mục Niên.
Mẹ Khương nhìn thấy con gái, kích động đứng lên, đi lên trước: "Dao Dao, con đã về đến nhà rồi."
Khương Dao ôm lấy mẹ, hốc mắt của hai người đỏ lên một chút, mẹ Cố ở bên cạnh nhìn thấy vậy, vẻ mặt tươi cười, nhưng trong mắt cũng chứa chút nước mắt.
Sau đó, Khương Dao đi đến chỗ ba Khương, ngồi xổm xuống trước xe lăn của ông. Mùa xuân năm ngoái, lúc ấy bởi vì ba Khương bị đột quỵ não, mệt nhọc quá sức, trước kia cơ thể của ông vốn dĩ rất cường tráng, còn bây giờ thì tóc mai hai bên cũng đã bạc đi rất nhiều, xem qua như già thêm mấy tuổi.
"Ba, con đã trở về." Giọng nói của cô có chút nghẹn ngào.
Ba Khương gật đầu một cái, sờ sờ đầu của cô, giọng nói có chút khàn khàn: "Con gái ngoan, trở về là tốt rồi."
Mẹ Cố vỗ vỗ bả vai Khương Dao; "Đứa bé ngoan, nhưng đừng như vậy. Học xong trở về là chuyện tốt".
Khương Dao đứng lên, cầm tay mẹ Cố: "Dì Cố…"
"Chao ôi…"
Cửa lại truyền tới tiếng vang, là Cố Mục Niên cầm hành lý đi vào.
Mẹ Khương cảm thấy có chút áy náy, nói: "Ông nói xem, đứa nhỏ Mục Niên này, ở công ty bận rộn như vậy mà còn chạy tới đón Dao Dao một chuyến."
Cố Mục Niên: "Không sao đâu ạ, vừa khéo buổi chiều con có chút thời gian rảnh."
Mẹ Cố cũng trấn an nói: "Từ trước đến nay Mục Niên đều cưng chiều Dao Dao, đi đón con bé một chuyến cũng có sao đâu, vừa khéo hai anh em nó có thể ôn chuyện lại một chút mà."
Khương Dao nghe thấy vậy, xấu hổ đến mức phải cúi đầu.
Cố Mục Niên nhìn thấy gương mặt đỏ ủng của cô, lặng yên không một tiếng động mà câu môi: "Ừm"
"Mục Niên đi vào ngồi đi, cũng chuẩn bị ăn cơm rồi."
"Không được đâu dì Khương, con còn phải đi đến công ty, mọi người cứ ăn đi."
Cuối cùng khi Cố Mục Niên đi rồi, thì Khương Dao đi theo ba vị trưởng bối nói chuyện phiếm.
Nhắc tới chuyện cô ở thành phố Birmingham học đại học về nghiên cứu sinh bên chuyên ngành thiết kế đá quý, mẹ Khương nói: "Thật sự phải cảm ơn dì Cố và chú Cố rất nhiều, bọn đã đã giúp Khương Dao không ít."
Năm ngoái, sau khi ba Khương bị đột quỵ não, chuyện làm ăn buôn bán vật liệu gỗ của gia đình cũng bị sụp đổ, Khương gia nhanh chóng từ giàu có biến thành nợ ngập đầu. Mẹ Khương đem tất cả đồ tích góp đi cầm để lấy tiền, không có cách nào khác đành tạm thời dựa vào việc dạy đàn dương cầm để duy trì tiền chi tiêu cho Khương Dao ở nước ngoài. Đúng lúc đó Cố gia chìa tay giúp đỡ, để cho Khương Dao có thể học lên nghiên cứu sinh.
"Chuyện này có là gì đâu chứ? Tôi nhìn Dao Dao lớn lên từ nhỏ, coi nó như con gái trong nhà vậy. Còn ông Cố mấy ngày nay ở nhà nghỉ ngơi, có chút cảm nhẹ, cho nên không qua đây."
"Không sao đâu, hẳn là tôi nên đi thăm ông ấy." Thật ra hai nhà là hàng xóm, đi qua cũng chỉ tốn một phút đồng.
Trò chuyện trong chốc lát, thì người giúp việc mời mọi người đến bàn ăn cơm. Sau khi ăn xong, Khương Dao lôi kéo mẹ cô, nói muốn nghe bà ấy đàn dương cầm, rồi hai mẹ con trò chuyện thân mật một lúc, sau đó Khương Dao lên lầu sắp xếp lại hành lý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!