Đường Tây Trừng ra ngoài khi đã gần chín giờ. Trên taxi cô nhận được tin nhắn WeChat, cô đang đọc email nên không để ý đến lời nhắc có tin nhắn mới, trả lời email của Trâu Gia xong mới mở ra xem.
Lương Duật Chi: Khương Dao nói rằng em đi nhổ răng, em đang ở đâu?
Tây Trừng không nói "anh không cần đến", mà gửi ngay địa chỉ cho anh, cô không đặt lịch ở bệnh viện răng hàm mặt Bắc Kinh mà tìm phòng khám tư nhân.
Anh lại hỏi mấy giờ.
Tây Trừng trả lời: Chín giờ rưỡi.
Lương Duật Chi đến muộn mười phút. Phòng khám nha khoa nằm trên tầng hai của tòa nhà trung tâm mua sắm.
Vốn dĩ anh không có ý định tới, Chu Tự đã hẹn anh đến trường đua ngựa. Anh đã lái xe ra ngoài, sau đó bị Khương Dao cằn nhằn khó chịu, xe chạy được nửa đường, báo cho Chu Tự.
Đi lên thang cuốn và nhìn thấy phòng khám.
Bác sĩ đang nói chuyện với Tây Trừng, chiếc răng mọc ngang rất gần dây thần kinh nên gây khó khăn, dựa theo yêu cầu phải giải thích rõ ràng những sự cố có thể xảy ra.
Y tá dẫn Lương Duật Chi đến và đang nói đến "liệt mặt và tê môi dưới" thì Tây Trừng ngước lên và nhìn thấy anh.
Tóc anh được cắt ngắn hơn và anh mặc một chiếc áo khoác chống gió màu đen đơn giản, khác hẳn với thường lệ.
Khi ánh mắt gặp nhau, Lương Duật Chi tiến lại gần và đưa tay ra, Tây Trừng đưa chiếc túi trong tay cho anh.
Sau khi mọi chuyện đã được hiểu rõ ràng và ký tên, bác sĩ nói: "Vậy thì bắt đầu đi. Cởi áo khoác ra. Người nhà vui lòng đợi ở bên kia."
Tây Trừng cởi áo khoác, Lương Duật Chi cầm theo túi xách của cô đi ra khu vực nghỉ ngơi bên ngoài.
Nghe nói là rất khó khăn, nhưng ca phẫu thuật xem ra dễ dàng hơn dự kiến một chút. Sau khi thuốc tê có tác dụng, Tây Trừng nằm trên giường điều trị, nghe âm thanh dụng cụ thao tác trong miệng, thỉnh thoảng cảm thấy hơi choáng váng.
Bác sĩ và y tá rất dịu dàng, thỉnh thoảng nói chuyện an ủi cô, trong vòng nửa giờ họ bắt đầu khâu vết thương cho cô.
Sau khi kết thúc, thuốc tê vẫn chưa hết tác dụng nên không có cảm giác đau đớn.
Bác sĩ giải thích cho cô những lưu ý và ấn định thời gian cắt chỉ.
Tây Trừng cắn bông gòn, đi theo y tá đến khu nghỉ ngơi, cô thấy Lương Duật Chi đã đứng dậy đang đợi cô.
Cô mặc một chiếc áo mỏng nửa cổ, có cài cúc sau cổ, nhưng chắc là do đụng xuống giường khám rồi bị tuột ra. Cô đã tự mình cài lại một lúc nhưng không thể làm đúng cách nên đã đi đến chỗ Lương Duật Chi và nhờ giúp đỡ.
Với chiều cao 166cm, Tây Trừng thấp hơn một chút khi đứng trước mặt anh.
Cô vén mái tóc dài ra phía trước, để lại vài sợi tóc rối dính vào quần áo, Lương Duật Chi cúi đầu nhìn thấy chiếc cổ áo lỏng lẻo và làn da trắng ngần sau gáy của cô.
Anh hơi quay mặt đi rồi giơ tay giúp cô cài chiếc cúc hình cánh hoa.
"Được rồi."
Tây Trừng xoay người lại gần, vai cô chạm vào cánh tay anh, quần áo cọ vào chất liệu áo khoác của anh, xuất hiện tĩnh điện.
Lương Duật Chi lùi lại một bước, cầm chiếc áo khoác trên lưng ghế đưa cho cô.
Họ rời khỏi phòng khám và đi thang cuốn xuống tầng dưới.
Bác sĩ nói cô có thể ăn kem, loại kem này có sẵn ở tầng một của trung tâm mua sắm, Tây Trừng đi qua mua, Lương Duật Chi đang đứng ở thang cuốn đợi cô, ai ngờ lại gặp phải người quen.
Đối phương liếc mắt đã nhận ra anh: "Sếp Lương!"
Với một giọng nói the thé đặc biệt, Lương Duật Chi nghiêng đầu, một người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ đi giày cao gót bước tới: "Tôi tưởng mình bị hoa mắt chứ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!