Lương Duật Chi vốn không biết hôm nay Đường Tây Trừng xin nghỉ phép. Lúc anh tan làm đã gặp phải Đào Nhiễm, cô ấy đề cập đến việc tối qua Tây Trừng xin nghỉ quá đột ngột, nghỉ bốn ngày mà không giải thích lý do. Cô ấy không biết chuyện gì mà khẩn cấp như vậy.
Buổi tối anh có tiệc xã giao, khi về anh mới nhớ ra và gửi cho cô tin nhắn đó.
Nhận được trả lời, biết ít nhất cô không xảy ra chuyện gì cũng không sao, về phần lý do trở về Thượng Hải, đó là việc riêng của cô, anh cũng không rảnh mà quan tâm.
Tuần này rất bận rộn. Tập đoàn khách sạn đang đàm phán vẫn chưa ký hợp đồng, bị mắc kẹt ở đây. Tối thứ sáu họ đã tổ chức một buổi gặp mặt, bề ngoài chỉ là để ăn tối và không nói chuyện công việc, nhưng thực tế không đơn giản như vậy. Trong lời nói, tôi một câu, anh một câu đều không thoải mái.
Ngồi trong phòng riêng hai tiếng, Lương Duật Chi uống rất nhiều. Anh chỉ mang theo một người từ bộ phận R&D đi cùng lại hoàn toàn không uống được rượu.
Người phụ trách bên kia ra ngoài một lát, lúc vào lại dẫn theo người, giới thiệu đó là bạn thân, tình cờ đang ở trên lầu gọi tới.
Từ Thù Gia liếc nhìn Lương Duật Chi: "Trùng hợp quá."
Những người khác tò mò: "Quen à?"
"Không quen lắm." Từ Thù Gia mỉm cười hào phóng, nhìn về phía đối diện: "Thì ra anh chính là người bạn mà Adrien nhắc tới."
Lương Duật Chi cười nói: "Đúng là trùng hợp."
Từ Thù Gia hòa nhập dễ dàng và không có chút mất tự nhiên nào trong cuộc trò chuyện. Adrien và cô ấy là bạn cùng lớp thời cấp hai, bạn bè nhiều năm, khi họ nói về nhau đều rất quen thuộc, không khí rất tốt.
Từ Thù Gia có vẻ rất tò mò về lĩnh vực AI, hỏi vài câu, Lương Duật Chi trả lời cô ấy, mọi người lại tiếp tục trò chuyện.
Đến lúc tàn cuộc, giọng điệu của Adrien đã thoải mái hơn rõ rệt.
Lương Duật Chi không thể lái xe vì anh uống rượu. Sau khi mọi người ở bên kia đã rời đi, anh để quản lý kỹ thuật của bộ phận R&D không có khả năng uống rượu lên xe, sau đó anh đợi trợ lý tới.
Từ Thù Gia lại nhìn thấy anh một lần nữa.
Cô ấy đã lên xe và hạ cửa sổ trước mặt anh: "Chào anh."
Lương Duật Chi trả lời: "Cô Từ."
Không có nhiều sự thân thiện.
Trong lòng Từ Thù Gia cho rằng anh là một người rất kiêu ngạo, mặc dù cô đã giúp anh sống sót trong bữa tiệc vừa rồi, nhưng cô ấy không ngờ thái độ của anh lại có sự thay đổi mạnh mẽ.
"Tôi nghĩ tôi đã nói với anh không cần gọi tôi là cô Từ." Cô ấy mỉm cười, xe chạy lướt qua người anh.
Lẽ ra thứ bảy Lương Duật Chi có thể nghỉ ngơi nhưng Khương Dao lại tìm được việc làm cho anh. Cô ấy bị tai nạn giao thông mà không dám báo cho gia đình nên đã gọi điện cho anh để giải quyết hậu quả.
Tai nạn không nghiêm trọng, vụ va chạm từ phía sau không làm ai bị thương. Tuy nhiên chiếc xe bị hư hỏng nặng nên đã được xử lý theo quy trình, được kéo xe đi sửa chữa.
Lương Duật Chi đưa cô đến lớp.
Ngồi trong xe, Khương Dao vẫn còn khiếp sợ, vỗ vỗ ngực: "Đúng là không thể quá tin tưởng về kỹ năng của chính mình."
Lương Duật Chi: "Bây giờ em nhận ra điều này cũng chưa muộn."
Khương Dao cảnh cáo: "Đừng nói với bố em nha. Lát nữa em sẽ nói xe được đưa đi bảo dưỡng, anh đừng để lỡ lời đó."
Một lúc sau, cô ấy mới hỏi Tây Trừng: "Hôm đó em đi tìm Tây Tây, em ấy nói đã về nhà. Nhà em ấy có chuyện gì à? Sao lại về vào lúc này?"
"Không biết."
"Anh không biết?" Khương Dao quay đầu suy nghĩ: "Hai người cãi nhau sao? Vì chuyện lần trước? Xảy ra chuyện gì? Anh không giải thích rõ ràng à?"
Lương Duật Chi bị những câu hỏi của cô ấy làm cho nhức đầu, cau mày nói: "Im lặng hai phút đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!