Chương 47: (Vô Đề)

Sau ngày hôm đó, triển lãm chính thức khai mạc. Lượng người trong trung tâm triển lãm tăng lên rất nhiều, lúc nào cũng phải chú ý đến tình hình hiện trường. Trong khoảng thời gian này, Tây Trừng chỉ có một chút thời gian rảnh rỗi để ghé thăm một vài địa điểm xung quanh gian hàng Kinh Vĩ mà không có cơ hội vào địa điểm chính.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi diễn ra hội nghị, rất nhiều người đã tập trung tại khu vực này, hơn 300 công ty, các chuyên gia và học giả, quản lý cấp cao của doanh nghiệp, nhà đầu tư... Chỉ riêng phóng viên truyền thông đã có hơn 900 người, khách sạn chật kín.

Trong số rất nhiều người, gặp lại một người lần thứ hai rõ ràng là một việc có xác suất thấp.

Tây Trừng không nhìn thấy Đào Nhiễm, cũng không đến gian hàng của Tinh Lăng nhưng lại gặp Lương Duật Chi.

Đó là đêm thứ hai của hội nghị.

Tây Trừng đã trở về khách sạn, giám đốc tuyên truyền của Kinh Vĩ gọi điện nói sếp Trương đã sắp xếp bữa tối và mời cô đi cùng. Tây Trừng biết sếp Trương. Trước bữa tối hôm đó, cô đã gặp anh ta hai lần, ấn tượng về anh ta không tốt. Trước đây cô đã từ chối tiệc mừng hai lần may nhờ có sự giúp đỡ của leader, nhưng lần này đến đây chỉ có thực tập sinh, cô là đại diện của Tư Cách.

Trước khi bước vào nhà hàng, Tây Trừng còn tưởng đây chỉ là bữa tối nội bộ của Kinh Vĩ, mãi đến khi vào phòng riêng, cô mới nhận ra không phải.

Sự kiện lớn nơi những người trong ngành tụ tập lại với nhau là nền tảng để trao đổi ngang hàng và là cơ hội để kết nối kinh doanh.

Việc sắp xếp một vài phụ nữ để khuấy động không khí trong bữa tối như vậy dường như là sự đồng thuận ngầm giữa những người có chức vụ cao. Ngoài Tây Trừng, một nữ nhân viên của Kinh Vĩ cũng được gọi tới.

Giám đốc tuyên truyền đã bỏ trống chiếc ghế bên phải sếp Trương và mời Tây Trừng ngồi xuống.

Sếp Trương đang trò chuyện với hai người đàn ông ăn mặc bảnh bao.

Trong đó có một người đeo kính gọng mỏng, dáng vẻ đứng đắn, nhìn thấy Tây Trừng, hỏi: "Đây là…"

"Ồ, đối tác của chúng tôi, cô Đường đến từ Tư Cách." Khuôn mặt mập mạp của sếp Trương nghiêng sang một bên: "Cici, hai người này là sếp Trịnh đến từ Hưng Đạt và sếp Ngô đến từ Phong Việt."

Lúc này Lương Duật Chi đã bước vào.

Tây Trừng nghe thấy sếp Trương kêu tên "Duật Chi", tiếp theo người đó bước tới. Anh mặc trang phục làm việc thường ngày, ngồi xuống đối diện và hờ hững chào hỏi hai người còn lại.

Sếp Trương quay sang nói với Tây Trừng: "Cici, sếp Lương đến từ Tinh Lăng." Anh ta thản nhiên nói đùa: "Hôm nay ở đây được coi là những khách hàng lớn tiềm năng của Tư Cách. Đừng bỏ lỡ cơ hội."

Tây Trừng vẫn giữ nụ cười đoan trang, ánh mắt lướt nhìn từ gương mặt sáng sủa lạnh lùng xuống, cuối cùng dừng lại ở cổ tay áo sơ mi không dính hạt bụi nào. Anh đặt tay lên bàn, giọng nhẹ nhàng hỏi: "Ngày mai có bài diễn thuyết của Kinh Vĩ phải không?"

Rõ ràng xem như không quen biết cô.

May mắn thay, cô không cần phải tham gia vào cuộc trò chuyện của họ, dù sao trong bữa tiệc hôm nay, sếp Trương không cần người biết nói chuyện.

Chỉ để trang trí.

Tiếp theo là kéo nhau đến quán bar như thường lệ. Tây Trừng tuy mới nhập cuộc nhưng cũng đã quen rồi, chỉ là hôm nay lại có người quen cũ. Trước đây cô không biết anh trong những buổi xã giao là người như thế nào, bây giờ thì thấy rồi, nói anh là tay chơi điêu luyện cũng không quá lời.

Họ nói về nhiều chủ đề khác nhau, bao gồm những công nghệ tiên tiến trong lĩnh vực AI, những thuật ngữ xa lạ, khó hiểu cũng như các hướng đầu tư trong những năm gần đây, sau đó họ nhảy ra khỏi ngành, còn nói về kinh tế thời sự.

Sau ba vòng rượu, các chủ đề trở nên cởi mở và sôi nổi hơn.

Tây Trừng nhận thấy anh tránh né một số chủ đề, anh sẽ mỉm cười và giữ im lặng nếu không muốn trả lời.

Trong quá trình này, cô đang làm ra một chiếc bình hoa tiêu chuẩn, thỉnh thoảng sếp Trương tươi cười mời cô uống nước. Cô được Tưởng Tân Ngữ đưa ra ngoài nhiều nên khả năng uống rượu cũng cải thiện một chút.

Sếp Trưởng luôn giữ khuôn mặt tươi cười, nếp nhăn dưới mắt toát ra khí chất tốt bụng kỳ lạ.

Không khí tại bàn rất tốt.

Cho đến khi, khuôn mặt mập mạp của sếp Trương đỏ bừng, không hiểu sao anh ta lại nhận ra bàn tay của Tây Trừng đang đặt ở mép bàn, giữ chặt tay cô không chút do dự: "Cici, tay cô bị làm sao vậy?" Giọng điệu rất là tiếc nuối như thể nhìn thấy thêm một vết nứt trên miếng ngọc trắng hoàn mỹ.

Vết sẹo trên mu bàn tay của Tây Trừng thực ra đã mờ đi rất nhiều, nhưng không thể biến mất hoàn toàn, nếu nhìn gần vẫn thấy rõ.

Lời nói của sếp Trưởng đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!