Chương 46: (Vô Đề)

Vào cuối tháng sáu, Thượng Hải cũng không mát mẻ hơn Bắc Kinh.

Trong mùa hè tươi tốt, sôi động, mọi vật đều tự do, những cơn nóng bừng là thử nghiệm chân thực nhất đối với các giác quan, khiến con người cảm nhận được cảm giác nóng bừng như đang bốc hơi.

Hoa lựu ngoài sân nở rộ, chiếm lấy cả bức tường dưới ánh mặt trời.

Đầu năm dì Chu từ Thiệu Hưng trở về đã mở hai mảnh đất nhỏ dưới gốc cây hoè già, trồng hành, tỏi và rau Thượng Hải. Tây Trừng cầm ống nước dài tưới hết cây cối, cô ở nhà càng ngày càng lười biếng, mái tóc dài buông xõa, mặc áo thun xanh dài đến giữa đùi, xỏ dép vào chân rồi đi thẳng vào trong, giẫm lên nền đất mềm.

Bà ngoại gọi cô chải tóc và thay quần áo.

Tây Trừng mỉm cười quay người nói "Vâng", nhưng vẫn lề mề. Dòng nước trong suốt, mát lạnh chảy ra khỏi ống, trượt khỏi lá cây, ngấm vào lòng đất, những tia sáng xuyên qua từ những khe lá nhảy múa nhẹ nhàng trên vai cô.

Bà ngoại cảm thấy ngạc nhiên. Cô có phần khác trước, năm nay cô thường xuyên bộc lộ bản chất trẻ con.

Tây Trừng tưới rau xong, cũng không quên cây xương rồng trong góc. Nó không cần nhiều nước để sống nhưng thỉnh thoảng cũng cần được chăm sóc. Cô nghĩ đến Loan Phượng Ngọc bị bỏ rơi, tự hỏi không biết nó bị ném đi đâu, cuối cùng chết héo ở xó xỉnh nào.

Bữa sáng có hoành thánh.

Nói là bữa sáng, nhưng thực ra đã gần mười giờ rồi. Tây Trừng dậy muộn, dì Chu ngắt hai lá cải xanh nấu một bát. Cô vừa ăn vừa nghe bà ngoại kể về việc tháng trước Bạc Thanh đi họp rồi tiện thể ghé qua thăm, lại tốn tiền để mang theo rất nhiều thứ.

Tây Trừng gạt lá rau trong bát, thản nhiên hỏi: "Thầy Lương thế nào rồi ạ?"

"Có vẻ như sụt cân đi nhiều. Bà bảo ở lại ăn rồi đi, nhưng nó nói vội lên máy bay."

Tây Trừng hừ một tiếng: "Chú ấy chắc bận."

Bà ngoại lại như nói nhiều hơn: "Nói đến chuyện này, cháu trai của Bạc Thanh tên là Duật Chi… chưa từng gặp lại." Không cần Tây Trừng trả lời, bà lại tự nói: "Trong hoàn cảnh hiện đại, thanh niên bận rộn với công việc, chẳng có cuộc sống nào dễ dàng." Đột nhiên bắt đầu dặn dò cô ở ngoài phải cẩn thận, ăn uống là quan trọng nhất, làm thế nào để hòa hợp với bạn bè, đồng nghiệp.

Cũng giống như khi còn nhỏ đi học, bà lo lắng mọi thứ chỗ này chỗ kia.

Tây Trừng chỉ cần gật đầu đáp lại.

Khi quay trở lại làm việc, cô trở thành người mà bà gọi là một thanh niên "chẳng dễ dàng", ngủ quên trên tàu điện ngầm khi đi làm hàng ngày, hoặc ngắm nhìn thành phố vào đêm qua cửa sổ taxi mờ mịt.

Ngoài công việc là cuộc sống một mình ổn định, một mình đến Tiểu Tư Thiên để xem phim giống như khi còn đi học. Cô cũng kiên trì tham gia lớp học khẩu ngữ hàng tuần, kéo dài được nửa năm, đã tiến bộ rõ rệt.

Để học lái xe, cô tìm một trường dạy lái xe mới, chia đều thời gian rảnh rỗi.

Đến cuối tháng bảy, cuộc sống đã có những thay đổi.

Căn nhà sắp ở đủ hai năm đã bị chủ rao bán vì lý do gia đình, đã thương lượng tốt rồi nên Tây Trừng không muốn ở lại nữa mà bắt đầu tìm nơi ở mới.

Chuyển nhà là một chuyện rất phiền phức.

Toàn bộ quá trình đều rất vội vàng. Tây Trừng đi theo người môi giới xem nhà cả một ngày. Khoảng chín giờ tối đã chọn được một căn hộ loft*, rộng 60m2 trên tầng 16. Ban công là bức cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn. Người ta nói loại nhà này ở rất phiền phức, chạy lên chạy xuống lầu rất mệt nhưng cô không quan tâm và ký hợp đồng ngay trong đêm đó.

[*] Căn hộ Loft là một loại căn hộ chung cư được thiết kế với 2 tầng nối liền nhau, nó còn có tên gọi khác là căn hộ thông tầng. Căn hộ Loft thường được xuất hiện tại các dự án của chung cư cao cấp với mục đích tạo nên không gian sống hiện đại, tiện ích và loại bỏ sự hạn chế về diện tích tại các căn hộ chung cư.

Sau đó, cô dành phần lớn thời gian trong ngày để đóng gói đồ đạc, hẹn công ty chuyển nhà.

Trước khi rời đi, Tây Trừng thanh toán tiền điện nước với chủ nhà rồi trao lại chìa khóa. Cô nghĩ đến việc tốt nghiệp năm ngoái, Nhan Duyệt nói sau này cô ấy sẽ quay lại đây, nhưng hiện tại điều đó đã trở thành không thể thực hiện được.

Chập tối cô chuyển đến nhà mới, sắp xếp đồ đạc, dọn dẹp xong nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn mười một giờ.

Quả là một ngày mệt mỏi nhất, so với việc nhìn chằm chằm vào máy quay ở hiện trường suốt hai ngày liên tiếp thì cũng không khác mấy.

Tây Trừng ngồi thẫn thờ năm phút, lấy cái nồi nấu mì ăn liền. Cô vừa ăn vừa lướt điện thoại. Khương Dao cập nhật ảnh mới trên vòng bạn bè, cô ấy đang chơi ở Jersey với bạn, có biển xanh băng giá, những chú hồng hạc tao nhã, cảnh đẹp và con người đẹp.

Nụ cười rạng rỡ của Khương Dao vẫn tràn đầy năng lượng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!