Tây Trừng và Châu Dịch cùng đến nhà anh ấy, đây là lần thứ hai cô đến đây.
Con mèo của anh ấy vẫn chưa nhận ra cô, đôi mắt màu lam của nó cảnh giác và tinh ý nhưng không ác cảm khi bị cô chạm vào. Tên nó là "Mimi" do Châu Dịch đặt rất đơn giản, thể hiện chút vô tâm. Lần trước tới đây, Châu Dịch đã dạy cô cách vuốt ve một con mèo, gãi chỗ nào nó thấy thoải mái.
Lần này, Tây Trừng thành thạo hơn rất nhiều, có thể thấy vẻ mặt của Mimi khá vui vẻ, có lẽ nó cũng không ghét cô.
Chơi đùa với mèo một lúc, Châu Dịch đi tới gọi cô, anh đã tìm được bộ phim cô muốn xem.
Cả hai cùng ngồi xuống thảm.
Châu Dịch xem phim cũng không phải hoàn toàn im lặng, thỉnh thoảng sát lại gần hỏi Tây Trừng. Phía sau là ghế sofa, anh ấy dựa vào đó với tư thế thoải mái dễ chịu, đặt tay cô vào lòng bàn tay anh ấy, thường xuyên vô thức vân vê ngón tay của cô. Anh ấy không bao giờ che giấu hay kiềm chế hành động mang ý tứ quyến luyến như vậy.
Xem được nửa, Châu Dịch hỏi Tây Trừng: "Em muốn ăn gì không?"
"Có cái gì?"
"Ừm, có snacks hoặc trái cây. Anh sẽ lấy hết ra."
Anh ấy mang tới một đống, trong đó có cả kẹo. Tây Trừng nhìn thấy loại kẹo chanh muối mà cô ăn trong đó, lấy ngay một cái.
Châu Dịch cười nói: "Anh đoán em sẽ ăn cái này. Lần trước thấy em ăn nên mua về ăn thử. Vị nó là lạ, vừa ngọt ngọt vừa mặn mặn."
"Đúng là hơi lạ, xung quanh em không có ai thích ăn món này cả." Nói xong cô hơi dừng lại.
Châu Dịch ậm ừ: "Khẩu vị ăn kẹo của em khá phổ biến, tuy anh không quen với vị này, nhưng anh cũng không phản đối việc em hôn anh sau khi ăn xong đâu."
Tây Trừng buồn cười.
Cuối phim, Châu Dịch nghiêng người về phía Tây Trừng trước, cô cũng hoan nghênh. Vị kẹo chanh muối trên đầu lưỡi của cô đã nhạt đi rất nhiều.
Nụ hôn dần dần trở nên sâu hơn, đến cuối Châu Dịch trở nên luống cuống khác thường.
Cả người Tây Trừng nóng lên.
Châu Dịch đột nhiên tách ra, ở khoảng cách rất gần nhẹ nhàng gọi cô: "Tây Tây?" Bởi vì nhiệt độ trong cơ thể tăng lên nên mặt anh ấy đỏ bừng, trong đôi mắt nâu nhạt giống như mèo của anh nóng hầm hập, có thứ gì đó nhẹ nhàng trào ra.
Giống như lần trước, anh ấy dùng ánh mắt để hỏi.
Tây Trừng giơ tay ôm, ngửi thấy mùi hương cam ấm áp trên quần áo anh ấy.
Mọi thứ đều thoải mái tự nhiên.
Một buổi tối vui vẻ sau giờ làm việc.
Ngày hôm sau, sau khi tạm biệt Châu Dịch ở dưới công ty, Tây Trừng lại bận rộn với công việc.
Triển lãm của Kinh Vĩ là ưu tiên hàng đầu trong thời gian tới.
Tây Trừng một lần nữa trao đổi với người phụ trách phòng Tuyên truyền của Kinh Vĩ xử lý những vấn đề còn lại, sau đó đưa ra phản hồi cho các đồng nghiệp trong phòng Chiến lược và phòng Sáng tạo, đưa ra kế hoạch làm báo giá. Cô lại chạy đến trụ sở chính của Kinh Vĩ tranh luận rất lâu, quá trình thuận lợi, cũng không trải qua quá nhiều lần chỉnh sửa phối hợp rườm rà.
Một tuần bận rộn cứ như vậy.
Triển lãm sẽ được tổ chức vào ngày 8 sau kỳ nghỉ lễ tháng Năm. Bên phía Tư Cách sắp xếp bốn người đến hiện trường hỗ trợ, đương nhiên trong đó có Tây Trừng, hợp tác của cô là đồng nghiệp Anna, còn lại hai người là thực tập sinh. Việc quay phim hiện trường do người thuê ngoài của Tư Cách chịu trách nhiệm, cần quay lấy nguồn tài liệu để tuyên truyền sau này.
Hôm đó Tây Trừng đến rất sớm, Anna chịu trách nhiệm về những vấn đề liên quan đến địa điểm, cô chịu trách nhiệm giám sát quá trình quay phim.
Hầu hết những người tham dự ngày hôm đó là các nhà nghiên cứu và kỹ sư trong các lĩnh vực liên quan. Kinh Vĩ cũng mời đại diện từ các đối tác và công ty ngang hàng cũng như một nhóm truyền thông.
Lúc một giờ rưỡi, mọi người đã bước vào địa điểm và được những người từ phòng Tuyên truyền của Kinh Vĩ chào đón và hướng dẫn đến lối vào phòng triển lãm để ký tên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!