Giữa tháng 5, luận văn của Tây Trừng đã hoàn thành, chỉ còn lại quá trình bảo vệ cuối cùng. Trường tổ chức buổi bảo vệ luận văn của sinh viên vào cuối tháng. Sau khi Tây Trừng chuẩn bị xong bản thuyết trình, còn một tuần rảnh rỗi.
Trong khoảng thời gian này, Khương Dao nhận được một offer, thông báo trong vòng bạn bè của cô ấy: "Cuối cùng cũng sắp đi học rồi!"
Tràn ngập các lời bình luận chúc mừng.
Tây Trừng nhìn thấy Kiều Dật và Tưởng Tân Ngữ, cô cũng gửi lời "chúc mừng". Một lúc sau, một tin nhắn nhóm nhảy ra, Khương Dao nói cô ấy muốn thực hiện một hoạt động để thư giãn, Kiều Dật trả lời ngay lập tức. Tây Trừng đi hâm nóng ly sữa trong khi đó hai người đã quyết định nội dung hoạt động và địa điểm tổ chức. Cô kéo đến hết phần nhắn tin nhưng cũng không thấy Lương Duật Chi xuất hiện. Cô bỏ cuộc, nhắn tin riêng với anh: "Khương Dao và Kiều Dật nói họ sẽ đến ăn thịt nướng vào tối mai.
Anh thấy tin nhắn chưa?"
Kiểu nhóm không liên quan đến công việc như thế này có lẽ đã bị Lương Duật Chi chặn lại. Cô đang nhắc nhở anh.
Đúng là không thấy, mười lăm phút sau anh mới trả lời: "Anh không thấy, em trả lời nó là được. Ngày mai anh sẽ chuẩn bị nguyên liệu."
Tây Trừng nói: "Vâng ạ."
Cuộc trò chuyện vẫn chưa kết thúc, sau nửa phút im lặng, anh quay lại hỏi cô đã ăn trưa chưa.
"Em ăn rồi, dì Tôn đang dọn dẹp. Anh ăn cơm chưa?"
Được đó, đã biết hỏi thăm anh rồi.
Lương Duật Chi trả lời cô: "Chưa. Chút nữa."
Lúc này Tiểu Triệu mang theo tờ báo giá tới.
Lương Duật Chi nhìn thời gian, gõ mấy chữ: "Anh làm việc đây."
Tây Trừng: "Vâng, vậy anh nhớ ăn cơm nhé, tạm biệt."
Lúc Tiểu Triệu đưa đồ trong tay ra, hộp thoại còn chưa đóng lại, Tiểu Triệu vô tình liếc nhìn, không biết là anh đang trò chuyện với ai, chỉ nhìn thấy tên phía trên cùng màn hình của WeChat là Quả Cam.
Ngày hôm sau là thứ bảy, vì buổi tối có tiệc thịt nướng nên Lương Duật Chi đã chuẩn bị đi mua sắm từ sau bữa trưa. Bây giờ Tây Trừng cũng xem như đã hiểu anh. Tại sao anh lại sẵn sàng chủ động đảm nhiệm việc này mà không phải nhờ Kiều Dật hay Khương Dao mua trên đường mang đến? Chắc là vì anh kén chọn, không tin tưởng hai người hoàn toàn không biết gì về bếp núc và nguyên liệu nấu ăn.
Anh đi thay quần áo, Tây Trừng đi theo hỏi: "Anh đi mất bao lâu?"
Lương Duật Chi vừa lấy từ trong tủ ra một chiếc quần dài, nghiêng đầu nhìn điện thoại, không chắc chắn nói: "Có lẽ là hai tiếng?"
Anh cúi xuống mở ngăn kéo lấy tất, Tây Trừng đưa điện thoại di động ra: "Em đi cùng được không?"
"Cuối tuần rồi, bên ngoài có rất nhiều người." Lương Duật Chi nhìn cô, ý của anh rất rõ ràng, không tiện, người đi tới đi lui nhỡ có ai đó vội vã đụng phải cô.
"Tay của em đỡ nhiều rồi." Ngón tay đã có chút linh hoạt, nhưng lòng bàn tay vẫn còn yếu. Tây Trừng giơ tay trái lên, thậm chí còn động đậy ngón tay cho anh xem.
Nét dễ thương trẻ con trong cử chỉ vội vàng muốn chứng minh.
Lương Duật Chi hỏi cô tại sao cô muốn đi.
"Em cũng muốn ra ngoài đi dạo, đã lâu rồi chưa ra ngoài."
"Ồ." Lương Duật Chi nhướng mày nhìn cô: "Thì ra em muốn ra ngoài chơi, không phải muốn ở cùng anh." Nói xong, anh quay mặt đi, thản nhiên lấy áo ở bên cạnh, giọng điệu bình tĩnh nói: "Anh thay quần áo, em muốn ở đây à?"
Tây Trừng không còn cách nào khác đành phải đi ra ngoài.
Lương Duật Chi thay quần áo, mở cửa, nhìn thấy cô ở cửa giơ điện thoại lên, suýt chút nữa đã đập vào mặt anh.
"Em muốn đi cùng anh."
"Anh tưởng em muốn giết người đó." Anh trêu cô đủ rồi, cuối cùng cũng cười: "Không phải muốn ra ngoài sao, không thay quần áo à?" Cô vẫn mặc chiếc áo len rộng thùng thình mà buổi sáng dậy cô lấy đại mặc vào, cũng không mặc đồ lót.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!