Tây Trừng cảm nhận được thái độ của Lương Duật Chi đối với cô đã thay đổi từ sau vụ tai nạn ngày hôm đó.
Hay đúng hơn là sau khi cô bị thương vì anh.
Trong chuyện mối quan hệ độc hại có rất nhiều tình tiết cũ rích, ai cũng thích người vì mình mà bị tổn thương, xem loại chuyện này tự nhiên có thể thúc đẩy gia tăng tình cảm thân mật.
Chất xúc tác của cái gọi là "tình yêu".
Tây Trừng biết tình yêu có thể trở thành bậc thang, có thể thành thanh kiếm. Ví dụ bố của cô Đường Tuấn đã có thể bật dậy ngay cả sau khi chạm đáy, chẳng hạn như mẹ cô Dương Anh chẳng thu được gì từ sự chăm chỉ nửa đời của mình.
Tây Trừng không có tự tin như vậy, cũng không có kinh nghiệm phong phú. Người đàn ông duy nhất cô từng thích, người mà cô yêu thầm suốt nhiều năm, chưa làm gì cả, người đó đã đi rồi.
Cô không theo đuổi Lương Duật Chi lâu dài, cô chỉ cần có được một chút tình cảm có thể lãng phí trong khoảng thời gian hữu hạn. Nhưng rõ ràng điều này không hề dễ dàng, cô thích được quấn lấy anh về mặt thể xác, nhưng lại không giỏi những việc khác, họ bị mắc kẹt trong trạng thái bạn tình.
Cho đến vụ tai nạn này.
Dường như có chút ẩn ý gì đó.
Tây Trừng không quan tâm đến ánh mắt Lương Duật Chi tăng lên là do cảm xúc hay áy náy, cô chỉ quan tâm đến kết quả.
Cô cũng học được một số kỹ năng tinh tế mà không cần thầy dạy. Đàn ông thích mong manh, mềm mại, thích hy sinh, thích trở thành duy nhất của bạn, thích bạn bối rối và anh ta có thể dễ dàng xử lý.
Chẳng hạn, lúc này, anh nhẹ nhàng ấm áp xin lỗi cô trong tiếng gió, thì thầm vào tai vài lời, nhìn thấy cô hơi nghiêng đầu, hơi thở nặng nề, ánh đèn đường chiếu vào đôi tai đỏ bừng khiến anh rất vui, tựa vào cổ cười một tiếng, hỏi cô có muốn đi tắm không?
Tây Trừng nhẹ nhàng gật đầu.
Tay trái của Lương Duật Chi đưa ra sau lưng, từ dưới vạt áo của cô đi vào, tay còn lại cách một lớp vải mỏng của chiếc áo len cởi khóa cho cô.
Tây Trừng đi vào phòng tắm, anh dựa người vào bên ngoài cửa phòng tắm, nói: "Cần giúp đỡ thì gõ cửa nhé."
Anh đề nghị cho cô sử dụng bồn tắm, bồn tắm thuận tiện cho cô nằm và anh có thể gội đầu cho cô nhưng bị cô từ chối.
Cô muốn tự mình thử trước.
Bướng bỉnh một cách khó hiểu.
Bị ngăn cách bởi một cánh cửa chứa đầy hơi nước, âm thanh duy nhất trong toàn bộ không gian là tiếng nước bên trong cánh cửa.
Lương Duật Chi chỉ dựa người ở đó, không nhìn vào điện thoại hay làm gì khác, anh cảm thấy bây giờ mình làm người gác cửa trông hơi buồn cười nhưng cũng không ra ngoài. Anh lại nghĩ lung tung một số chuyện trong lúc rảnh rỗi ngắn ngủi. Thời gian ở trong bệnh viện, Tây Trừng ngủ rất nhiều, lúc cô ngủ rất ngoan, không hề có dáng vẻ hung dữ, cô thường cau mày.
Một đêm nọ, không biết trong mơ gặp phải chuyện gì mà giật mình tỉnh giấc, anh đến nắm tay cô, cô mơ màng mở mắt rồi lại ngủ, nhưng suốt đêm cô nắm chặt ngón tay anh.
Không biết tại sao lại nghĩ đến chuyện này.
Khi định thần lại, anh thấy tiếng nước bên trong đã ngừng, sau đó anh nghe thấy tiếng gõ cửa.
Lương Duật Chi mở cửa đi vào, Tây Trừng quấn khăn tắm chỉ vào tóc mình.
"Còn nói sẽ không để anh giúp." Anh mỉm cười tiến lại gần cô: "Nào giơ tay lên."
Vặn nhỏ nước của vòi hoa sen, một tay anh cầm lấy mái tóc dài của cô, từ từ làm ướt, tắt nước xong anh ấn vòi bơm dầu gội xoa xoa, bọt trắng dần dần phủ đầy các ngón tay.
Động tác của Lương Duật Chi rất nhẹ nhàng, cô cụp mắt xuống trong khe hở, trên mặt cô có những giọt nước long lanh, đôi mắt cô ẩm ướt và sạch sẽ, lông mi đen cũng ươn ướt. Tay phải của cô vẫn đang giữ phần trên của chiếc khăn.
Trong sương mù và hơi nóng, họ nhìn nhau.
Có một âm thanh nhỏ từ lò sưởi trên cao.
Sự dịu dàng mờ ám không thể tránh được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!