Chương 3: (Vô Đề)

Mặc dù Lương Duật Chi nói qua điện thoại rằng sẽ kiểm tra Đường Tây Trừng nhưng đã thất hứa.

Anh rời Bắc Kinh cả tuần và không hề gặp cô.

Anh rời đi sau cuộc họp buổi sáng vào thứ hai. Vào nửa đầu tuần, có một diễn đàn nhỏ về đổi mới khoa học và công nghệ ở Hàng Châu, anh nhận được thư mời của một đàn anh trong khoa tham dự với tư cách khách mời, sau đó rẽ qua Tô Châu để thăm ông nội.

Lúc nhỏ anh sống ở Tô Châu một thời gian dài, khi đủ tuổi đi học mới về Thượng Hải, sau đó ra nước ngoài, nhiều năm qua cơ hội về ở lại lâu cũng không nhiều.

Ông nội đã tám mươi tám tuổi, sống một mình trong ngôi nhà cũ, bên cạnh chỉ có người giúp việc và tài xế đã chăm sóc ông nhiều năm. Ngoài ra ông còn có một con mèo, ông thường trồng hoa trồng cỏ, tự do tự tại.

Lương Duật Chi ở lại một đêm. Anh vẫn ở trong căn phòng cũ phía đông của tầng hai, buổi sáng mặt trời chiếu rất tốt.

Hai chậu hoa tuyết lớn màu xanh được người giúp việc là dì Trương đặt ở cửa sổ bao phủ toàn bộ bệ cửa sổ bằng cây xanh tươi tốt, chúng nở hoa um tùm.

Anh dựa vào khung cửa sổ nhìn một lúc thì điện thoại di động vang lên.

Chế độ không làm phiền đã mang lại cho anh sáu giờ bình yên và anh tích lũy được rất nhiều tin nhắn chưa đọc, tin nhắn mới nhất là từ "Khải An Uông Thấm Như" hỏi anh có thích trượt tuyết vào cuối tuần không. Khải An là đối tác lâu dài của Tinh Lăng.

Tiếp theo là tin nhắn của Kiều Dật: Xem vòng bạn bè đi! Xem cậu đã bỏ lỡ gì rồi!

Anh thực sự đã vào vòng bạn bè và phát hiện ra đó là ngày kỷ niệm một năm khai trương quán bar của cậu Kiều.

Cũng không hiểu tại sao một quán bar đang thua lỗ lại tổ chức tiệc chúc mừng.

Có mấy bức ảnh và video tương tự nhau liên tiếp, chia sẻ khung cảnh ồn ào từ mọi góc độ thành một khung chín ô, anh không có chút hứng thú nào, chỉ lướt qua.

Sau đó anh nhìn thấy Đường Tây Trừng.

Một bức vẽ đơn giản đen trắng về một con hươu một sừng, tên Wechat của cô là chữ thường xx. Cô đã gửi một bức ảnh chụp một cái cây hình quả khế trong một chiếc bình sứ màu vàng.

Đây là thứ mà Lương Duật Chi đã từng thấy trước đây. Cô đã mang theo cái này khi từ Thượng Hải trở về vào tháng ba. Thật không may, chiếc túi giấy cầm tay trên đường bị đứt và làm đổ một lớp bụi bẩn lên xe của anh.

Anh không biết nó là gì nhưng trông giống như một "quả khế".

Lúc này dì Trương gõ cửa gọi anh xuống ăn sáng.

Lương Duật Chi tắm rửa sơ qua, thay quần áo đi xuống lầu, ông nội ra ngoài ngắm hoa, con mèo đen trong sân nhảy tới, ngồi xổm dưới chân ông như một cục lông.

Dì Trương làm món hoành thánh nhỏ với bắp cải xào ớt, dựa theo khẩu vị của anh.

Lương Duật Chi ăn rất nhiều, dì Trương thấy vậy cũng vui mừng, bà cắt cành hoa nhài khô và trò chuyện cùng anh.

Cuối cùng, không tránh được câu hỏi liệu năm nay mình có tìm được bạn gái hay không.

Không giống những người khác, lời nói của dì Trương đơn thuần chỉ là sự quan tâm của người lớn, bà không có ý thúc giục, cũng không có ý tò mò, Lương Duật Chi cũng không chán ghét, chỉ cười nói: "Sao mà dễ dàng như vậy ạ, không ai cần cháu cả."

Dì Trương sau đó cười chọc anh nói bậy, anh cái gì cũng giỏi, làm sao không ai cần anh. Sau đó bà lại dịu dàng nói không phải nóng vội, mới hai mươi bảy tuổi, chưa già, cứ từ từ dành thời gian tìm một người phù hợp. Ngoại hình hay điều kiện gì đó không phải là điều kiện tiên quyết.

Lương Duật Chi vừa lắng nghe vừa ăn hết phần hoành thánh còn lại.Cuối tuần, Đường Tây Trừng ra ngoài, cô bắt tàu điện ngầm đến ga Hồ Đoàn Kết rồi đi bộ đến Page One.

Người rất đông, nhưng lại yên tĩnh đến lạ thường, có nhiều trẻ em đọc sách, cô ở đó đến bốn giờ chiều. Khi rời đi, cô gặp một người ở Thái Cổ Lý cổng Bắc quận Nam.

Họ đi ngang qua nhau và Tây Trừng nhận ra trước.

Đường Nhược Linh đang nói chuyện với người đàn ông bên cạnh, giọng điệu vừa dịu dàng lại vừa quở trách, cho đến khi cô ta vô tình quay mặt lại, bắt gặp ánh mắt của Tây Trừng. Cô ta sững người trong giây lát, nhưng ngay sau đó trở lại bình thường, cô ta cùng người đàn ông bước đi.

Buổi tối thì nhận được tin nhắn Wechat.

Đường Nhược Linh: Em có ở trường không? Chị sẽ đến gặp em.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!