Chương 26: (Vô Đề)

Các hoạt động mừng nhà mới ở nhà Chu Tự vô cùng náo nhiệt, không ít bạn bè vui vẻ đến tham gia, hơn mười người tụ tập trong sân.

Thời tiết tháng 4 không quá nóng cũng không quá lạnh, là thời điểm đẹp nhất của mùa xuân nên ban đêm ra ngoài trời rất thoải mái. Thịt nướng, món tráng miệng, rượu vang đỏ, salad, mọi người vừa uống vừa trò chuyện, xem phim ngoài trời trong màn đêm.

Kiều Dật đưa Khương Dao đi cùng, vì vậy Tây Trừng thấy cô ấy chia sẻ một bức ảnh trong nhóm trượt tuyết trước đó của họ, bức ảnh được chụp trên màn hình chiếu, nội dung đang được chiếu là một bộ phim đen trắng cũ, trên bãi cỏ ngoài trời vào ban đêm, bầu không khí thật tuyệt vời.

"Tây Tây, em sẽ thích nó." Lần trước bọn họ vừa hẹn nhau, cùng nhau đi xem một bộ phim cũ, Khương Dao @ cô, sau đó @ Lương Duật Chi ở bài đăng tiếp theo: "Để anh trai chị đến đón em nhé."

Tuy nhiên, Tây Trừng vẫn đang ngồi ở bàn ăn tối. Cô trả lời Khương Dao: "Vẫn còn đang ăn liên hoan."

"Ăn cái gì? Chụp ảnh xem thử."

Họ ăn đồ ăn Hàng Châu gần trường học.

Trên bàn ăn, Nhan Duyệt đang phàn nàn về bạn trai của mình: "Tớ thật sự không hiểu tại sao anh ấy dường như mất trí nhớ sau mỗi lần cãi nhau. Anh ấy không bao giờ xem xét lại mình, ngày hôm sau giống như không có chuyện gì lại đến tìm tớ. Này, não của đàn ông các cậu có phải là có công tắc bên trong, ấn một cái là phát hiện những phân đoạn không vui, xóa đi chỉ bằng một cú nhấp chuột không?"

Mọi người cười lớn, Tiêu Lãng nói: "Ước gì có một công tắc như vậy thì tớ sẽ không phải lo lắng nữa."

Tây Trừng bật máy ảnh, chụp ảnh đồ ăn trên bàn rồi gửi qua.

Khương Dao chú ý tới một chuyện khác: "Đôi tay rất đẹp, của một anh chàng đẹp trai phải không?"

Lúc này Tây Trừng mới chú ý tới bàn tay của Tiêu Lãng đặt trên bàn ăn bị cô chụp ảnh lại.

Khương Dao là người mê tay đẹp, trong mắt phát sáng: "Có thể chụp ảnh khuôn mặt của anh chàng đó không? Chị muốn nhìn một chút."

Tây Trừng không thể đáp ứng yêu cầu này, cô không thể lén lút dùng điện thoại di động chụp ảnh mặt Tiêu Lãng nên chỉ trả lời Khương Dao là "NO".

Lúc này Kiều Dật cũng nhảy vào —

"Đôi bàn tay này đẹp lắm sao? Tại sao anh lại nghĩ không đẹp bằng anh nhỉ?"

Khương Dao: [Mắc ói].

Tây Trừng mỉm cười, không xem nữa.

Lương Duật Chi đặt điện thoại di động xuống, uống ly rượu do Chu Tự đưa cho.

"Cảm giác chẳng ra sao cả."

Chu Tự cười nói: "Rượu của tôi không ngon, hay là tâm trạng của cậu không tốt?"

Lương Duật Chi ngước mắt xem bộ phim trước mắt, thản nhiên nói: "Tân gia nhà cậu cứ vui vẻ đi, tâm trạng của tôi không cần lo lắng."

"Tôi chỉ tò mò thôi. Cô gái câm đó thú vị lắm à? Dạo này cậu có vẻ tập trung toàn bộ sự chú ý vào cô ấy nhỉ."

Cô gái câm.

Lương Duật Chi khẽ cau mày.

Mấy chữ này lọt vào tai anh cảm thấy có chút khó chịu. Mặc dù đây là sự thật, anh cũng từng dùng điều này để đánh dấu cô, thậm chí cũng là anh ngay lúc đầu phàn nàn với Chu Tự rằng cô không nói được, rất nhàm chán.

Nguyên nhân đơn giản là hiện tại bọn họ có quan hệ thân mật, cho dù chỉ là bed partner cũng không ảnh hưởng gì đến việc anh cảm thấy bị xúc phạm.

Đột nhiên anh trở nên mất kiên nhẫn với Chu Tự: "Uống rượu đi, nói nhiều làm gì."

Chu Tự bị mất mặt, câu hỏi đó vẫn còn mắc kẹt dang dở, anh ta bất đắc dĩ cười nói: "Con người cậu thật sự khó hầu hạ. Tôi càng tin tưởng cô ấy có bản lĩnh rất lớn, nếu không sao chịu đựng được cậu."

Bộ phim cũ những năm 1960 đã kết thúc. Lương Duật Chi không uống nhiều, về nhà đã gần mười giờ, không làm gì cả, tắm rửa rồi đi ngủ. Sáng hôm sau khi thức dậy, anh nhìn điện thoại di động của mình luôn có rất nhiều tin nhắn lộn xộn, nhưng ai đó có thể làm ra vẻ như đang sống ở một nơi không có viễn thông, thậm chí không nói một lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!