Chương 21: (Vô Đề)

Tây Trừng vốn tưởng Lương Duật Chi cũng chỉ có thể biết nấu chín đồ ăn, trình độ nấu ăn cũng cỡ như cô, không đến mức là sát thủ trong bếp. Nhưng sau khi ăn bát mì ý đó, cô mới biết mình đang coi thường người khác, khoảng cách giữa họ khá là lớn.

Nhìn thì giống như sợi mì bình thường, nhưng nước sốt là do chính tay anh làm, cực kỳ tươi ngon, ăn hết một phần cô vẫn chưa thoả mãn.

Lương Duật Chi ăn chậm hơn cô, anh đang xem thông tin chuyến bay, không bắt kịp chuyến bay mà anh đã đặt ban đầu. Một lúc sau, anh ngẩng đầu mới chú ý đến chiếc đĩa trống ở bên kia, ánh mắt đang hướng về phía anh.

"Ăn chưa no à?"

Tây Trừng gửi tin nhắn: "Vừa rồi em tiêu hao hơi nhiều."

Anh mỉm cười ra vẻ hiểu rõ.

"Ừ, em hơi tốn sức đấy."

Nhưng đó là lựa chọn của chính cô, nhất quyết muốn ở trên, cho đến khi không còn chút sức lực nào mới chịu nhượng bộ, để tuỳ anh điều khiển.

Lương Duật Chi với lấy đôi đũa của cô gắp món trứng tráng chưa đụng tới của mình.

Tây Trừng đáp lại "cảm ơn" và ăn không khách sáo.

Nửa đêm hôm đó vẫn không thể ngủ ngon, cũng không biết là ai bắt đầu trước, dù sao tắm cũng vô ích, cuối cùng cũng đã năm sáu giờ mới ngủ được.

Lương Duật Chi đã hoàn toàn bỏ lỡ chuyến bay buổi sáng và mua chuyến bay mới lúc mười giờ rưỡi.

Anh thức dậy lúc chín giờ để dọn dẹp. Tới lúc gần đi, người trong phòng vẫn còn ngủ. Anh đi vào kéo chăn đang che mặt cô sang một bên, thấy cô nằm nghiêng, đầu chen ở mép gối, mặt đỏ bừng, không sợ ngạt thở.

Anh đỡ đầu cô lên gối.

Sau khi Tây Trừng tỉnh dậy, cô mơ màng không biết mình đang ở đâu, khi cử động tay chân, cô cảm thấy đau nhức khắp người, lại cảm giác thư giãn kỳ lạ, sau đó cô nhớ lại mọi chuyện xảy ra tối qua, nhận ra mình đang ngủ trên giường của Lương Duật Chi.

Tây Trừng chống khuỷu tay ngồi dậy, nhìn thấy điện thoại di động của mình trên bàn cạnh giường ngủ có cắm cáp sạc.

Phía dưới có một mảnh giấy, không phải tờ giấy đẹp đẽ gì, chỉ là tờ giấy trắng B5.

"Tự hâm nóng bánh sandwich nhé."

"Khi nào đi thì nhắn tin cho tài xế." Bên dưới là một số điện thoại di động.

Chữ viết của anh rất đẹp, đều đặn, thẳng thắn, kiểu chữ mà thường trưng bày trên tủ kính khi còn là sinh viên. Tây Trừng rút sạc, bật điện thoại lên, đã hơn một giờ rưỡi chiều, bước ra ngoài, quả thực trong nhà chỉ còn lại mình cô. Không hiểu tại sao anh lại bằng lòng để người khác vào phòng mình một mình, anh sẽ không cảm thấy lo lắng sao?

Họ thậm chí còn không biết rõ về nhau.

Lúc trước ở Bắc Kinh ít nhất còn có dì Tôn.

Tây Trừng chỉ băn khoăn một lúc rồi thôi không nghĩ nữa. Cô đi vào phòng tắm tìm bàn chải đánh răng cô dùng tối qua trên kệ dưới cạnh bồn rửa, bên cạnh dao cạo râu và kem dưỡng da sau cạo râu của Lương Duật Chi. Nước cạo râu của anh có mùi rất đặc biệt, một chút ngọt ngào, cô vẫn còn lưu lại chút ấn tượng khứu giác.

Đánh răng rửa mặt xong, cô vào bếp thấy bánh mì và sữa, không biết anh làm hay là gọi. Tây Trừng ăn hết. Cô không liên lạc với tài xế, tự mình gọi xe rời đi, lên xe gửi tin nhắn WeChat cho Lương Duật Chi.

Cô về đến nhà thì đã hơn hai giờ, bà ngoại vừa mới ngủ trưa dậy, đang đi loanh quanh trong sân.

Tây Trừng kéo cổ áo lên.

Tối qua cô gửi tin nhắn WeChat cho dì Chu nói rằng cô đang ở nhà một người bạn, bà ngoại tưởng là người bạn nhà tâm lý học nên hỏi cô đi chơi với bạn có vui không.

"Thích lắm ạ, cháu rất vui." Tây Trừng ra hiệu, không nói thêm gì nữa, nhanh chóng đi vào. Tắm rửa xong, cô thay chiếc áo len cổ lọ rồi ra ngoài uống trà với bà ngoại.

Điện thoại reo, bấm vào thì thấy chữ "?" của Lương Duật Chi.

Tin trước đó là đoạn video dài 10 giây cô gửi cho anh cách đây một giờ, thể hiện cô đã khóa cửa nhà anh rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!