Chương 10: (Vô Đề)

Lương Duật Chi ở lại Quảng Châu một tuần.

Sau khi về, anh đến công ty họp, đi ngang qua khu B, thấy chỗ ngồi cạnh cửa sổ trống không, anh tưởng Đường Tây Trừng đã xin nghỉ phép, họp xong mới biết kỳ thực tập của cô đã kết thúc.

Vì anh đi công tác xa nên tuần trước Đào Nhiễm không báo cáo việc này, cũng tưởng Đường Tây Trừng sẽ nói chuyện này với anh, nhưng vẻ mặt của Lương Duật Chi dường như không biết trước điều đó.

"Có phải tự cô ấy đề cập đến chuyện đó không?" Anh hỏi.

"Không, đây là theo điều kiện trong hợp đồng." Đào Nhiễm giải thích: "Trước đây tôi đã đưa anh xem hợp đồng thực tập, khi đó ký hợp đồng bốn tháng. Tôi đã hỏi Tây Tây, cô ấy lựa chọn kết thúc."

Hợp đồng đã được đưa qua, nhưng Lương Duật Chi đương nhiên không mở ra, ngay từ đầu anh đã nói - "Nếu có gì cần thì cô xem rồi tự sắp xếp, dù thế nào cũng giao hết cho cô."

Phủi tay sạch sẽ.

Bây giờ đương nhiên anh sẽ không nói nhiều, chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Nhưng trong mắt Đào Nhiễm, chuyện không đơn giản như vậy.

Cô ấy có cảm giác mơ hồ rằng Lương Duật Chi hơi buồn vì chuyện này, về phần tại sao thì cô ấy cũng không xác định được, có thể là vì không hài lòng với việc cô ấy không báo trước, hoặc cũng có thể là Đường Tây Trừng rời đi không nói một lời chào.

Nếu anh không lên tiếng, Đào Nhiễm chỉ coi như không có chuyện gì, cũng không tự tìm phiền toái, chỉ là cảnh cáo bản thân lần sau nên chú ý chi tiết hơn.

Lương Duật Chi rời công ty vào buổi chiều nhưng không trở về nơi ở của mình.

Chu Tự có một thương hiệu khách sạn ở Quốc Mậu và luôn để trước một phòng cho anh. Anh đến đó nghỉ ngơi và lấy xe đi rửa vào buổi tối.

Trong khoảng thời gian này, có thời gian rảnh đi dạo xung quanh, tình cờ ở tầng một của trung tâm thương mại có một buổi triển lãm máy ảnh, không lớn, đi bộ trong phòng triển lãm chưa đầy hai mươi phút.

Lúc anh chuẩn bị đi ra ngoài, có một bóng người đi tới, cười nói: "Tôi còn tưởng rằng mình nhìn nhầm."

Từ Thù Gia.

Lương Duật Chi hơi ngạc nhiên: "Đến xem triển lãm?"

"Ừ, tôi xem xong rồi." Từ Thù Gia nhìn anh: "Tôi đang đợi bạn, còn anh thì sao?"

"Đi dạo thôi."

"Làm một tách cà phê nhé?" Từ Thù Gia chỉ vào quán cà phê đối diện với lời mời hào phóng.

Lương Duật Chi cười nhẹ: "Rất hân hạnh."

Họ ngồi bên cửa sổ.

Không khí tràn ngập mùi thơm của cà phê.

Đề cập đến cuộc gặp gỡ trước đây ở nhà Khương Dao, Từ Thù Gia thú nhận: "Thật ra ngày hôm đó tôi không muốn đi. Tôi bị bố ép đi."

Lương Duật Chi không có chút kinh ngạc: "Thật sao?"

"Anh cũng vậy phải không?" Ánh mắt cô ấy tinh quái: "Nếu tôi đoán không lầm thì cô Đường đó không phải là bạn gái của anh."

Lương Duật Chi nói: "Rõ ràng lắm sao?"

"Có một chút, cô ấy không ăn đồ ăn anh gắp cho."

Những lời này khiến Lương Duật Chi nhớ tới ngày đó, anh gắp đồ ăn gì cho cô?

Sườn sợi chua ngọt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!