Hạ Nghiên Dương đẩy cửa ra thì nghe thấy mẹ đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
"Con bé vẫn chưa về tới nhà, nếu không tối nay con..."
"Mẹ, ai gọi điện thoại vậy?"
"À, con về rồi, tranh thủ tới nhận điện thoại của bạn đi."
Hạ Nghiên Dương thay dép lê chậm rì rì đi tới, cười đùa nói: "Bạn nam hay bạn nữ? Nữ thì nói con không ở đây."
"Phá phách quá."
Hạ Nghiên Dương cầm ống nghe lên, lười biếng nói: "A lô?"
Mẹ mặc tạp dề vào rồi đi đến nhà bếp, bên trong nhà bếp bay ra mùi thơm phức, đó là mùi canh ngân nhĩ hạt sen mà mẹ nấu ngon nhất.
"Hạ Nghiên Dương hả, là mình, Nhậm Thanh đây?"
"Chà, mới vừa chia tay chưa được bao lâu, nhanh vậy mà đã nhớ đến tớ rồi à?"
"... Cậu biết số điện thoại nhà của Điền Đằng không?"
Nụ cười đông cứng, nhưng rồi nhẹ nhàng nhếch lên.
"Số điện thoại nhà Điền Đằng hả? Tớ không biết."
Nhậm Thanh vội vàng nói: "Vậy địa chỉ thì sao? Cậu biết địa chỉ nhà không?"
Hạ Nghiên Dương nhìn đồ ăn nóng hổi trên bàn, ánh mắt phức tạp, cô chậm rãi nói: "Địa chỉ, cũng không biết."
"À." Nhậm Thanh có vẻ rất thất vọng: "Sao cũng không có?"
Hạ Nghiên Dương bình tĩnh hỏi thăm: "Nhậm Thanh, cậu cần địa chỉ và số điện thoại nhà của cậu ấy làm gì?"
"Vừa rồi trên đường tớ gặp phải... Này, cậu làm gì..."
Hạ Nghiên Dương trừng mắt nhìn điện thoại bị ngắt, tỏ vẻ không cam lòng, cô ngẫm nghĩ muốn gọi lại, nhưng bấm vài số rồi dừng lại. Cô mím môi, duỗi ngón trỏ vô thức viết vẽ lên mặt bàn, nếu trong tay cô có một cây viết, bạn sẽ phát hiện cô ấy chỉ viết đi viết lại mười một con số này.
"Làm gì đấy con? Mau tới ăn cơm nè." Mẹ cầm bát đũa đi ra đi vào phòng bếp.
"Dạ." Hạ Nghiên Dương đứng dậy đi đến bàn ăn.
"Con không rửa tay à? Dương Dương, con đang nghĩ gì thế? Gần đây con cứ thẫn thờ, có gì không tự giải quyết được thì phải nói với mẹ." Mẹ lo lắng nói.
"Con biết rồi, mẹ." Hạ Nghiên Dương tươi cười như hoa.
Nhậm Thanh nhặt điện thoại đã bị Điền Đằng vung tay làm rơi xuống đất, khóc không ra nước mắt. Điền Đằng đứng dựa vào tường, ngực nóng rực, đầu nặng trịch.
Nhậm Thanh vịn cánh tay cậu, lặp lại: "Nhà cậu ở đâu? Số điện thoại là bao nhiêu?"
Điền Đằng mơ hồ nhận ra đầu giường có một nữ sinh đang lải nhải, thật đáng ghét, trời đã tối rồi, còn không cho người ta ngủ yên!
Ý thức không rõ, câu đẩy cô, căm tức nói: "Cô làm gì, tránh ra!"
Gò má Nhậm Thanh đỏ lên, miệng hùm gan sứa nói: "Làm gì nổi cáu với tớ, tớ cũng sốt ruột muốn về nhà vậy."
Điền Đằng chậm rãi ngẩng đầu, vô cảm nhìn cô. Nhậm Thanh giật mình, không tự chủ được lui về sau. Không có, không có nói nặng gì chứ?
"Cô đền chó cho tôi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!