Chương 32: Kết thúc

Máy nước nóng phòng tắm tạm thời bãi công, Nhậm Thanh run run dùng nước lạnh tẩy xà phòng, chạy một đường chui vào trong chăn. Điền Đằng đang tựa vào đầu giường đọc sách, thấy thế lập tức kéo cô vào lồ ng ngực ấm. Thời tiết lúc ấm lúc lạnh, gió lớn thổi vù vù ngoài cửa, bên trong phòng, trên giường lớn thanh nhiệt độ lần lượt được kéo lên.

"Đợi một chút, đợi đã, dường như, hô, không có bong bóng nhỏ (*) rồi..." Nhậm Thanh thở hổn hển.

(*) bong bóng nhỏ: là một app, có thể thực hiện nhiệm vụ trực tuyến mỗi ngày.

Điền Đằng nháy mắt mấy cái, khóe mắt ửng đỏ. Anh nằm trên người cô, bộ ng ực cô khẽ phập phồng, liên tục khi3u gợi chạm vào anh. Đồng hồ cũ kỹ treo phía ngoài phát tiếng boong điểm giờ, đầu anh oanh một cái trống rỗng.

"Vậy... cứ vậy đi."

Nhậm Thanh sững sờ, trong nháy mắt lập tức bị "chà đạp" rồi....

Không có nước nóng, Nhậm Thanh không thể làm gì khác hơn là chấp nhận nấu hai thùng nước nóng cùng Điền Đằng đứng trong phòng tắm lau người, phòng tắm rất lớn, nhưng hai người vẫn kề sát cùng một chỗ.

Nhậm Thanh chột dạ nói: "Này, ngại quá, làm đau hông của anh rồi."

Điền Đằng quay đầu lại nhìn ra phía sau một chút, không để ý nói: "Không đau, không sao cả."

Ngoài cửa sổ gió lớn chắc cỡ phải cấp sáu cấp bảy, từng cơn rất lớn, Nhậm Thanh không ngừng nghe thấy nhánh cây bị gãy. Cô im lặng hồi lâu, bỗng nhiên nói: "Em nhớ trước đây Hạ Nghiên Dương có tán gẫu với em, cô ấy nói mặc dù mỗi ngày anh ngồi xe buýt về nhà, nhưng có xuất thân khá tốt, không giống Lý Tam Mập trong lớp, trong nhà tổng cộng chỉ có hai cái xe rởm, dăm ba bữa cứ thay phiên tới đón cậu ấy, tỏ vẻ nhà giàu mới nổi."

Điền Đằng hừ lạnh nói: "Xem nhiều phim thần tượng, ăn no rửng mỡ."

"Anh nói Lý Tam Mập hả?"

"..."

Nhậm Thanh đổ nước đi, hai tay mở ra, nói: "Chủ nhật trại an dưỡng tổ chức du lịch ngoại thành, em không cần đến chỗ chị, em và Lam Oánh Oánh hẹn làm tóc, anh không cần chờ cơm em đâu."

Kết quả cô lại gặp mặt Bạch Gia ở công viên.

Điền Đằng thấy Nhậm Thanh ngồi đối diện, Bạch Gia cúi đầu cười nhẹ thì tâm trạng hết sức phức tạp, anh lập tức lấy điện thoại ra gọi cho cô, cô lại vẫn kiên trì nói mình ở cùng Lam Oánh Oánh, anh nổi giận hỏi thẳng cô Bạch Gia ngồi đối diện cô là Lam Oánh Oánh cải trang sao?!

Từ trước đến giờ hai người rất nhân nhượng lẫn nhau, nhưng chuyện này Điền Đằng vẫn không cách nào quên được, hai đêm kế không về ngủ, anh đơn phương bắt đầu chiến tranh lạnh hai tuần liền.

Nhậm Thanh Nhất lại bày tỏ cô và Bạch Gia đã đoạn sạch mọi chuyện. Bạch Gia muốn được xin chuyển công tác nước ngoài vài năm, trước khi đi cùng cô ăn một bữa chính thức từ biệt. Bởi vì Bạch Gia đã sớm chia tay với Dương Thanh Tiêu, cô không muốn nảy sinh thêm sự cố, cho nên chưa nói cho anh biết.

Anh không có bày tỏ tin hay không tin, chẳng qua không để ý tới cô.

Nhậm Thanh nhận được điện thoại của mẹ Điền Đằng thì có chút bất ngờ. Mẹ Điền Đằng nói chuyện với cô vẫn rất nhẹ nhàng, cũng có ý tốt, chỉ cô cách giải hòa với Điền Đằng thế nào.

"Dì đoán chị con sẽ không nói với con, nhưng hai đứa như vậy dì cũng thấy phiền lòng. Tự con cũng nên tìm hiểu, cuộc sống sau này sẽ có rất nhiều mâu thuẫn."

Điền Đằng tan việc về nhà, đẩy cửa ra đã thấy một vali hành lý thật to, Nhậm Thanh đang mang giày trước cửa, nhìn thấy anh, rất tùy ý nói: "Chìa khóa em để đây, anh cất đi."

"Em làm gì?" Điền Đằng hỏi.

"Đi công tác."

Nhậm Thanh muốn mở cửa, Điền Đằng cản tay cô lại, gọi thẳng cho Nguyên Tịnh Viễn.

"Gần đây Nhậm Thanh cần đi công tác sao?"

"Không cần." Nguyên Tịnh Viễn đáp rất dứt khoát.

Điền Đằng ngắt cuộc gọi, ánh mắt lạnh như băng nhìn Nhậm Thanh.

"Ngại quá, em lại nói dối rồi." Nhậm Thanh phớt lờ, cười nói. "Em không chỉ nói xạo, trước kia còn là tên trộm, anh có thể làm gì?"

Nhìn Nhậm Thanh ăn vạ, trán Điền Đằng khẽ giật, anh bình tĩnh nói: "Anh không làm gì được, nhưng em không thể đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!